20h:48' 27/07/2022 | 1170
Sự quan tâm của bà thật ngọt ngào và ấm áp, nhưng tôi không dám cho phép bản thân nhận những điều cao cả ấy. Tôi đã làm tổn thương bà, lừa dối bà, một người mẹ Việt Nam anh hùng đáng ra cần được tôn trọng. Tôi còn dám làm gì nữa đây?
...
Bà cho tôi xem bức ảnh cũ chụp con của bà. Lạ lùng thay, anh giống tôi đến kì lạ. Từ nét mặt đến dáng người, tôi gần như là một bản sao của người ấy. Liệu đây có phải là định mệnh? “Mẹ à, đã bao giờ mẹ nghĩ đến trường hợp con không còn sống nữa hay chưa?” Một lần khám sức khỏe, tôi đã thử hỏi bà. Nét mặt người mẹ ấy bỗng chốc đăm lại như suy nghĩ gì đó, rồi bà thở hắt ra. “Nếu giả sử con có hi sinh đi nữa, thì có lẽ bây giờ con đã có một cuộc sống mới rồi. Nếu vậy, mẹ luôn mong ước rằng trong những hình hài mới ấy, chúng ta vẫn sẽ được nhìn nhau một lần nữa.” Ánh nắng trưa xuyên qua cửa sổ phòng 102, để cho tôi đầy suy tư và xúc cảm.