10h:36' 04/01/2024 | 2154
Sáng nào cũng vậy, em đón một ngày mới bằng lời chào vội vàng đó rồi rảo bước chân nhỏ đến trường. Bước chân em tung tăng, in bóng trên con phố trải đầy vạt nắng. Và dường như em cảm nhận được, có một chút gì đó thật thật nhẹ nhàng, thật nhỏ bé khẽ làm em giật mình… Ánh nắng ban mai len lỏi giữa cái tiết trời đông chí như xoa dịu những lo lắng bộn bề trong đầu và dịu dàng ôm lấy, sưởi ấm tâm hồn em. Trong cái nắng óng ánh ấy có làn gió hiu hiu nhẹ nhàng thổi qua, nâng đỡ chiếc cặp sách nặng đầy vở, làm đung đưa tấm thẻ vàng: tấm thẻ của Đội tuyển quốc gia trên ngực em. Đến trường, em cảm thấy thật dễ chịu biết bao. Em ngồi xuống chiếc ghế đá, hít một hơi thật sâu và cảm nhận sự yên bình, tĩnh lặng giữa chính ngôi trường thân quen. Lạ quá, thật là một cảm giác em chưa từng nhận ra… Phải chăng, dòng xoáy náo nhiệt của những ngày ôn thi đội tuyển đã khiến em vô tình bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp đẽ mà cũng thật mộc mạc như thế.