Xe khách chạy băng qua những con đường làng, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường nhựa nghe thật khô khốc và nặng trĩu. Hai bên cửa sổ chỉ toàn là đồng ruộng nâu thẫm, lác đác vài cây bông gòn trụi lá đứng lặng lẽ giữa khoảng trời mờ sương. Tôi lặng lẽ kéo cửa kính xuống để có thể ngửi được mùi hương quê ấy - mùi rơm rạ ngai ngái. Quê tôi bình yên và tĩnh lặng đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra từng con hẻm nhỏ, từng mái nhà lợp tôn bạc màu, từng khóm cúc vàng bên hiên nhà ai đó đang lặng lẽ đón xuân.