Thứ tư, ngày 04 tháng 12 năm 2024
Trường THPT Chuyên Nguyễn Trãi Hải Dương
NGUYEN TRAI SPECIALIZED SENIOR HIGH SCHOOL

Hội cựu

[BDT 100] Điểm 2 của thầy tôi

[BDT 100] Điểm 2 của thầy tôi

08h:06' 02/08/2024   |   823
Một buổi sáng đầu hè và mát mẻ. Cơn mưa đêm đã gột rửa cái oi bức, để lại cho hàng cây ngọn gió đung đưa và để cho mặt đường một vẻ mượt mà dễ chịu. Đội 8 đứa học sinh trong đội tuyển đi đến nhà thầy. Một trong số hai căn nhà tập thể, nhà cấp bốn, mái ngói đỏ đã lên rêu và bờ tường vôi ve không còn mới là nơi gia đình thầy tôi ở. Chúng tôi bước vào trong nhà, ngồi ở gian giữa, bên cạnh những giá sách với bộ ấm trà. Lúc ấy tôi nghĩ, nhà thầy hợp với phong cách của một cụ đồ Nho cổ kính! Sau này, khi xem phim tư liệu về nhà thơ Xuân Quỳnh với Lưu Quang Vũ trong căn phòng 6m2, không hiểu sao, tôi cứ nghĩ về cuộc sống đơn sơ của thầy tôi lúc đó:
[BDT 99] Ngỏ - phần 2

[BDT 99] Ngỏ - phần 2

08h:03' 02/08/2024   |   1239
“Dẫu vẫn biết đời người là hữu hạn Nhưng lòng cô là vô hạn tình người...”
[BDT 98] Ngỏ - phần 1

[BDT 98] Ngỏ - phần 1

07h:50' 02/08/2024   |   1036
Các cô dạy văn tôi thường nhận xét rằng trong văn tôi viết luôn dạt dào cảm xúc hơn là trúng ý trúng từ, và tôi thì luôn cảm thấy hạnh phúc trong những xúc cảm ấy của mình. Tôi rất thích viết vì thường có những điều tôi nói ra không hết ý, khi viết tôi lại được giải phóng những xúc cảm như nhựa sống đương độ dâng trào, tôi được cười thật thỏa trong niềm vui viết xuống, lại được khóc thật lớn trong nỗi buồn riêng tôi.
[BDT 97] Khi kết thúc là sự khởi đầu

[BDT 97] Khi kết thúc là sự khởi đầu

07h:39' 02/08/2024   |   647
Học hết lớp 9, mình chăn ướt, chân ráo bước vào mái trường THPT chuyên Nguyễn Trãi. Thú thật, mình chưa từng có ý định bước chân vào ngôi trường này, bởi lẽ đến tận năm cuối cùng của cấp 2 mới mang máng nhớ được tên trường. Mình cũng không đặt kỳ vọng quá nhiều vào việc sẽ đỗ, chỉ mong sao đủ điểm cho nguyện vọng còn lại.
[BDT 87] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi tôi trưởng thành...

[BDT 87] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi tôi trưởng thành...

17h:05' 01/08/2024   |   561
“ Con bé này nhát nhỉ…” Đó là lời tôi thường nghe được từ mọi người xung quanh từ khi tôi còn rất nhỏ cho tới khi học cấp 1, rồi lên cấp 2, những lời nhận xét đó cứ lặp đi lặp lại trong nhiều cuộc trò chuyện khiến tôi không khỏi suy nghĩ về bản thân. Đúng vậy, tôi là một đứa rất nhút nhát, luôn rụt rè và ái ngại những ánh nhìn từ người khác. Tôi không tự tin về bản thân cũng chẳng dám thử những thứ mới mẻ hay mạo hiểm, cho dù bố mẹ hay bạn bè thân thiết có động viên tôi thế nào, câu trả lời vẫn là “Không! Tôi không thể.”
[BDT 86] Chuyên Nguyễn Trãi, cậu và tớ

[BDT 86] Chuyên Nguyễn Trãi, cậu và tớ

17h:04' 01/08/2024   |   1172
Khi cái nắng hạ dần ghé đến, những tán phượng đỏ rực nghiêng mình một góc sân trường, cái cảm giác lâng lâng mà nhung nhớ của thời áo trắng lại ùa về trong ký ức mỗi người. Thời áo trắng đến trường, có ai từng viết những dòng lưu bút đôi ba câu thơ:  "Thời áo trắng tháng ngày xưa cũ Mộng trong mơ ấp ủ học đường”                                                                      (Một thời áo trắng - Nguyễn Ngọc)
[BDT 85] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi thanh xuân gửi lại

[BDT 85] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi thanh xuân gửi lại

17h:03' 01/08/2024   |   585
Mùi nắng, mùi phấn bảng, mùi tháng năm, mùi thanh xuân,... Người ta thường nói ba năm cấp 3 là ba năm đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, điều đó quả là không sai. Những năm tháng ấy, được ngắm nhìn bầu trời cao rộng, được mơ mộng về chân trời xa vời... Tớ có chút bàng hoàng, có chút lo sợ bởi thời gian thanh xuân ngày càng ngắn, tớ sẽ phải tập lớn, tập thích nghi với những bộn bề của xã hội, tớ chẳng biết mình sẽ trở thành ai, sẽ làm công việc gì, tương lai sẽ thế nào …. Nhưng “thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa …” Và tớ thấy thanh xuân của mình thật hạnh phúc khi có Pháp 22-25 của Chuyên Nguyễn Trãi.
[BDT 84] Bài nói đầu tiên

[BDT 84] Bài nói đầu tiên

17h:02' 01/08/2024   |   1092
“Xin chào, tôi là người nói thứ ba đến từ đội Ủng hộ...”. Đó là lời giới thiệu quen thuộc mà những người bạn, những đối thủ và cả những người thầy đã được nghe tôi nói nhiều lần đếm không xuể. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, tôi muốn viết trọn vẹn vế sau của lời giới thiệu ấy.
[BDT 83] Nỗi sợ lớn nhất

[BDT 83] Nỗi sợ lớn nhất

17h:01' 01/08/2024   |   349
“Tùng…tùng...tùng...tùng” Hồi trống dài vang lên giữa cái nắng chói của chiều hè 2024, xua tan đi sự lo lắng trong ánh mắt của người phụ nữ trung niên, đánh dấu cho 12 năm nỗ lực đèn sách của người học trò cuối cấp. Sân trường nhộn nhịp hơn bao giờ hết, tất cả đều đang rất vui kia mà nhưng sao vẫn buồn thế? À hoá ra là sự chia ly! Sau hôm nay người sĩ tử ấy chẳng còn phải trải qua những đêm dài trằn trọc, đến mất ăn, mất ngủ, cũng không còn phải dậy thật sớm như mọi ngày nữa, tất bật khoác lên mình chiếc áo đồng phục ấy nữa, họ không còn được là học sinh nữa. Và rồi, những cảm giác kỳ lạ, những suy tư cứ nổi lên trong tớ, một đứa trẻ cứ được chị Ngân cùng khối trêu “Hết năm nay chị đi đại học, năm sau mày lại to đầu nhất trường rồi, sắp lớn rồi khóc ít thôi”, như những đợt sóng.
[BDT 82] Thân ái, mối tình đầu của tôi!

[BDT 82] Thân ái, mối tình đầu của tôi!

17h:00' 01/08/2024   |   989
Tháng năm về, có một mùa hạ trong veo, một mùa hạ đầy phóng khoáng như rơi vào trang viết. Nhẹ nhàng. Tớ muốn viết cho những cánh diều của tuổi thơ ngày hạ, viết cho vạt nắng đã làm nhòe dòng lưu bút, và viết cho chính mình giữa những nỗi vu vơ, mơ hồ ngay khoảnh khắc này. Khoảnh khắc rung động đầu đời.  
[BDT 81] Chỉ còn một năm nữa thôi...

[BDT 81] Chỉ còn một năm nữa thôi...

16h:54' 01/08/2024   |   705
Nhanh thật đấy! Mình nhớ mới ngày nào còn bỡ ngỡ vào buổi đi học đầu tiên dưới mái trường Chuyên Nguyễn Trãi mà bây giờ đã là học sinh lớp 12 rồi!
[BDT 80] Một chữ thương, một chữ nhớ

[BDT 80] Một chữ thương, một chữ nhớ

16h:51' 01/08/2024   |   667
Dẫu biết chuyến tàu nào rồi cũng đến trạm dừng chân, Dẫu biết thời gian sẽ chẳng đợi chờ điều gì, Dẫu biết cuộc đời là những gặp mặt và chia ly, Tôi vẫn sẽ chờ một ngày tái ngộ…