Tháng năm về, có một mùa hạ trong veo, một mùa hạ đầy phóng khoáng như rơi vào trang viết. Nhẹ nhàng. Tớ muốn viết cho những cánh diều của tuổi thơ ngày hạ, viết cho vạt nắng đã làm nhòe dòng lưu bút, và viết cho chính mình giữa những nỗi vu vơ, mơ hồ ngay khoảnh khắc này. Khoảnh khắc rung động đầu đời.
Thời trung học, tựa như luôn có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu ấy, nhưng khi ánh mắt cậu ấy nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích thi công bố ở trên danh sách thì trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu ấy, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu ấy mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu ấy cười với người khác mà uể oải.“Tớ giống như một vầng sáng bé nhỏ luôn cẩn thận ôm trong lòng bầu trời đầy sao. Từ đầu đến cuối tớ sẽ trở thành một trong một phần triệu những người thích cậu”. Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, bản thân tớ lại như vì sao nhỏ nhoi, âm thầm lặng lẽ nhìn ngắm, thổn thức vì ánh hào quang của chàng trai ấy. Kẻ ngồi trước, người ngồi sau, nụ cười ấy khiến tớ nhớ nhung rất nhiều năm, đi theo cả trong những giấc mơ mỗi đêm.
Thanh xuân năm ấy ta đã quá vội vàng. Vội rung động vội hứa rồi lại vội quên. Nhưng đến bây giờ ta mới thực sự hiểu rằng cậu năm ấy không phải là định mệnh, và bỏ lỡ một người thì cũng chính là bỏ lỡ một đời. Những chiếc kim dài vội vã chạy đua theo kim ngắn, cũng như thanh xuân của tớ và cậu đang cố níu giữ lấy ký ức ngày hôm kia. Hoá ra, thời gian thực sự trôi qua như thế. Không phải hình ảnh những con số bị lu mờ bởi gió bụi, hay vòng tròn vô tận được quay mãi cùng chiều kim, mà vốn dĩ đó là năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt đang dần phai mờ của chúng ta.
Ngày tốt nghiệp hôm đó ai cũng nói sẽ luôn nhớ tới nhau, chúng ta sẽ vẫn là lớp học của năm ấy. Nhưng cậu biết không, mỗi người chúng ta ai cũng đều khác. Lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi. Sau này tớ và cậu vẫn có thể gặp nhau, tớ không thấy được cậu của năm đó, hồn nhiên vui vẻ, mà tớ cũng không còn là tớ của tuổi mười sáu mười bảy nữa. Dẫu sao cũng thật may mắn, chúng ta không thể đi cùng nhau đến cuối đường, nhưng những năm tháng đẹp nhất cuộc đời chúng ta đã được ở bên nhau. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng ta, cách nhau một tuổi trẻ dù chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân.
Gió tiếp tục thổi, bức thư tình mỏng bay theo gió, rơi xuống, lại bay lên, cuối cùng gió lại cuốn nó lại, ném tung nó lên không trung, nó rất nhẹ nhưng lại chứa đựng một nỗi lòng nặng trĩu vô cùng. Nó đã yên tĩnh ngủ yên, không ai đọc qua cũng chưa từng được ai biết tới, giờ phút này, gió mang nó, đi về nơi thật xa, mãi mãi sẽ không có cơ hội lần thứ hai được sải cánh xuất hiện trong thế giới bao la rộng lớn này nữa.
“Em vụng trộm giấu đi từng tháng từng ngày, trong mùa hè ngập tràn hình bóng anh”
“Chúc cậu tiền đồ như gấm”
“Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân, và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương. – “Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh” (Hồng Cửu)
“Cậu ấy cao 1m82, thích hút thuốc, thường ngồi lì trong quán net, cũng là một tay chơi game lợi hại, chưa từng thiếu “lốp xe dự phòng”. Cậu ấy sống phóng túng, không chịu được gò bó. Có một lần vô tình gặp được cậu ấy trong sân bóng, cậu cởi cái áo tay lửng làm tất cả cô gái ở đó hò hét chói tai… Nhân lúc đang độ tài hoa, tôi chỉ muốn chàng trai đang đi lạc đường ấy biết quay đầu lại” – tiểu thuyết “Nguyện anh cười khi đang độ tài hoa” (Thư Viễn)
*Tác giả: Vũ Thị Phương Anh
Học sinh chuyên Văn, niên khoá 2022-2025
Thông tin chi tiết về cuộc thi viết "Nhắn gửi thanh xuân" nằm trong dự án Kỷ yếu "Nhắn gửi thanh xuân" và xuất bản sách nói do Hội cựu học sinh thực hiện xem TẠI ĐÂY