Chủ nhật, ngày 22 tháng 12 năm 2024
Trường THPT Chuyên Nguyễn Trãi Hải Dương
NGUYEN TRAI SPECIALIZED SENIOR HIGH SCHOOL

Cuộc thi

[BDT 94] "đỏ"

[BDT 94] "đỏ"

19h:51' 01/08/2024   |   560
Tôi tin rằng mọi thứ, mọi điều trên thế gian đều có những bí mật và ngay cả màu sắc cũng vậy, đặc biệt là màu đỏ. Đỏ là màu máu, màu môi, màu cầu vồng …và màu đỏ của tôi xuất hiện khi tôi bắt đầu bước chân lên cấp 3.
[BDT 93] Sắc hoa lam tinh

[BDT 93] Sắc hoa lam tinh

19h:41' 01/08/2024   |   997
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy     Nghìn năm đâu dễ có ai quên?”                                       (Thế Lữ) Có chăng là vậy, khi mà con người ta luôn mãi vấn vương về một thời quá vãng đã xa, về mối tình ban sơ của những tháng năm niên thiếu mới chớm nở trong lòng? Những rung động tinh tế, nhẹ nhàng đầu đời đã vô tình nảy mầm nơi trái tim ta để rồi dư ba ấy vẫn trường tồn mãi dẫu rằng dòng thời gian không ngừng biến thiên, trôi chảy...
[BDT 92] Những điều lâu dài

[BDT 92] Những điều lâu dài

19h:37' 01/08/2024   |   392
Mây vần vũ dần tan biến theo lời vẫy gọi của nắng hè. Sự dịu mát pha chút khô nỏ mơn man trên từng đầu ngón tay. Tôi chợt nhận ra mùa thu đã đến, và một dịp lễ đặc biệt sắp diễn ra. Đó là ngày 20 tháng 11 – ngày Hiến chương Nhà giáo Việt Nam. Nhìn những gánh hoa xinh xắn xuất hiện trên hè phố, tôi xôn xao nghĩ về những con người mang danh xưng cao quý ấy.
[BDT 91] Vòm hoa - nơi kí ức ùa về

[BDT 91] Vòm hoa - nơi kí ức ùa về

19h:31' 01/08/2024   |   586
Tớ từng hỏi kỉ niệm ở Chuyên Nguyễn Trãi của cậu là gì? Ba năm trôi qua…  m ột mái vòm hoa đã rụng biết bao mùa? Cuối cùng thì thứ còn lại cũng chỉ là kỉ niệm, nắng vẫn chiếu xuống vòm hoa, vẫn dựa mình vào đó và cùng tớ chờ đợi kỉ niệm quay trở về. Nhưng chỉ còn tớ, hoa, nắng và lá… Tớ vẫn quay trở lại, còn cậu thì không quay về nữa. Tớ lại thắc mắc, nơi đây đẹp đến vậy, kỉ niệm chúng mình cũng đẹp như thế nhưng có lẽ con đường hoa ấy chỉ giữ được khi tớ và cậu còn ở lại. Nắng dù có sáng tới mấy, giờ đây cũng không đủ sức để sưởi ấm con tim tớ như ngày ấy nữa rồi. Gió có nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp và chạy ngược lại dòng kí ức của tớ và cậu được nữa. Trí óc tớ bây giờ chỉ có thể chạy lại thước phim thanh xuân ấy, để rồi lại được mơ mộng, được hòa vào cảm xúc của một cô bé tuổi 17 năm ấy. Trái tim tớ vẫn đập, vẫn rung động nhưng lại là rung động với những ký ức thuở xưa chỉ có hai ta mới biết.
[BDT 90] Tự hào trường tôi

[BDT 90] Tự hào trường tôi

19h:26' 01/08/2024   |   964
Trường tôi – Nguyễn Trãi, Hải Dương Do thầy Tiến sĩ Ngọc Tùng chỉ huy. Biết bao sóng gió hiểm nguy Vậy mà thành tích vẫn đầy huy chương.
[BDT 89] Chuyên Nguyễn Trãi Trong tôi là....

[BDT 89] Chuyên Nguyễn Trãi Trong tôi là....

19h:18' 01/08/2024   |   1641
[Cha…] Nhớ khi ấy, con tròn mười lăm tuổi Chưa đêm nào cha giấc ngủ tròn canh Đôi chân gầy bước nặng gánh mưu sinh Thương cha vất vả nắng mưa thầm lặng…  
[BDT 88] Bóng, mưa và nắng

[BDT 88] Bóng, mưa và nắng

18h:35' 01/08/2024   |   1197
Nếu cỗ máy thời gian thực sự tồn tại, chắc chắn mỗi học sinh đều muốn quay kim chỉ đồng hồ về khoảnh khắc bước chân tới Chuyên Nguyễn Trãi lần đầu tiên. Sự rạo rực bồi hồi, niềm khát khao và ước vọng một lần nữa cháy lên trong trái tim của mỗi đứa trẻ tuổi mười lăm, mười sáu…
[BDT 87] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi tôi trưởng thành...

[BDT 87] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi tôi trưởng thành...

17h:05' 01/08/2024   |   570
“ Con bé này nhát nhỉ…” Đó là lời tôi thường nghe được từ mọi người xung quanh từ khi tôi còn rất nhỏ cho tới khi học cấp 1, rồi lên cấp 2, những lời nhận xét đó cứ lặp đi lặp lại trong nhiều cuộc trò chuyện khiến tôi không khỏi suy nghĩ về bản thân. Đúng vậy, tôi là một đứa rất nhút nhát, luôn rụt rè và ái ngại những ánh nhìn từ người khác. Tôi không tự tin về bản thân cũng chẳng dám thử những thứ mới mẻ hay mạo hiểm, cho dù bố mẹ hay bạn bè thân thiết có động viên tôi thế nào, câu trả lời vẫn là “Không! Tôi không thể.”
[BDT 86] Chuyên Nguyễn Trãi, cậu và tớ

[BDT 86] Chuyên Nguyễn Trãi, cậu và tớ

17h:04' 01/08/2024   |   1181
Khi cái nắng hạ dần ghé đến, những tán phượng đỏ rực nghiêng mình một góc sân trường, cái cảm giác lâng lâng mà nhung nhớ của thời áo trắng lại ùa về trong ký ức mỗi người. Thời áo trắng đến trường, có ai từng viết những dòng lưu bút đôi ba câu thơ:  "Thời áo trắng tháng ngày xưa cũ Mộng trong mơ ấp ủ học đường”                                                                      (Một thời áo trắng - Nguyễn Ngọc)
[BDT 85] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi thanh xuân gửi lại

[BDT 85] Chuyên Nguyễn Trãi - Nơi thanh xuân gửi lại

17h:03' 01/08/2024   |   600
Mùi nắng, mùi phấn bảng, mùi tháng năm, mùi thanh xuân,... Người ta thường nói ba năm cấp 3 là ba năm đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, điều đó quả là không sai. Những năm tháng ấy, được ngắm nhìn bầu trời cao rộng, được mơ mộng về chân trời xa vời... Tớ có chút bàng hoàng, có chút lo sợ bởi thời gian thanh xuân ngày càng ngắn, tớ sẽ phải tập lớn, tập thích nghi với những bộn bề của xã hội, tớ chẳng biết mình sẽ trở thành ai, sẽ làm công việc gì, tương lai sẽ thế nào …. Nhưng “thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa …” Và tớ thấy thanh xuân của mình thật hạnh phúc khi có Pháp 22-25 của Chuyên Nguyễn Trãi.
[BDT 84] Bài nói đầu tiên

[BDT 84] Bài nói đầu tiên

17h:02' 01/08/2024   |   1106
“Xin chào, tôi là người nói thứ ba đến từ đội Ủng hộ...”. Đó là lời giới thiệu quen thuộc mà những người bạn, những đối thủ và cả những người thầy đã được nghe tôi nói nhiều lần đếm không xuể. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, tôi muốn viết trọn vẹn vế sau của lời giới thiệu ấy.
[BDT 83] Nỗi sợ lớn nhất

[BDT 83] Nỗi sợ lớn nhất

17h:01' 01/08/2024   |   360
“Tùng…tùng...tùng...tùng” Hồi trống dài vang lên giữa cái nắng chói của chiều hè 2024, xua tan đi sự lo lắng trong ánh mắt của người phụ nữ trung niên, đánh dấu cho 12 năm nỗ lực đèn sách của người học trò cuối cấp. Sân trường nhộn nhịp hơn bao giờ hết, tất cả đều đang rất vui kia mà nhưng sao vẫn buồn thế? À hoá ra là sự chia ly! Sau hôm nay người sĩ tử ấy chẳng còn phải trải qua những đêm dài trằn trọc, đến mất ăn, mất ngủ, cũng không còn phải dậy thật sớm như mọi ngày nữa, tất bật khoác lên mình chiếc áo đồng phục ấy nữa, họ không còn được là học sinh nữa. Và rồi, những cảm giác kỳ lạ, những suy tư cứ nổi lên trong tớ, một đứa trẻ cứ được chị Ngân cùng khối trêu “Hết năm nay chị đi đại học, năm sau mày lại to đầu nhất trường rồi, sắp lớn rồi khóc ít thôi”, như những đợt sóng.