20h:19' 19/11/2022 | 1564
Không biết từ bao giờ, tôi đem lòng yêu ánh nắng của chớm chiều chạng vạng lưng đồi. Yêu cách từng tia nắng tô vàng mảnh sân trường vuông vức, rộng thênh thang tiếng nô đùa, yêu dãy hành lang tràn đầy tiếng cười giòn giã, yêu tấm bảng đen chằng chịt chữ và số, yêu dãy cây xanh mừng rỡ vẫy chào. Tôi thương cả niềm ước mơ trẻ thơ bị bó hẹp, hạnh phúc khi khát khao trong đáy mắt ngây thơ của các em nhỏ thành hiện thực. Có lẽ tôi đã có câu trả lời, rằng tôi đã lỡ để lại mảnh hồn của mình nơi bản làng xa xôi kia. Tia hồi quang từ quá khứ cứ lấp lánh cả một khoảng trời kí ức, lại càng khiến tôi yêu cái nghề dạy học này hơn, thương các em nhỏ hơn, thương bản làng này hơn và thương cả cô Hòa hơn. Tôi ngồi cạnh ngọn lửa như thế để ngắm nhìn hình bóng người giáo viên đã biết bao năm đứng trên bục giảng với bao vui buồn nghề giáo, biết bao năm rồi mà lần nào nghe tiếng trồng trường cũng bồi hồi, xao xuyến như thuở ban đầu. Phải cảm ơn mối lương duyên giữa tôi và cô - người đã dặn lòng chọn bình thản gieo hạt giữa những biến thiên thời cuộc. Dẫu có khó khăn, vất vả hơn nghìn trùng các giáo viên bình thường, cô vẫn tự nhủ phải giữ lửa trong tim, cần mẫn vun trồng rồi sẽ có những mùa hoa mùa trái…