20h:54' 26/06/2020 | 1877
Hội ngộ rồi sẽ chia li, mình không phiền muộn, không oán thán hay trách cứ điều gì. Người ta thường nói tình cảm càng đậm sâu thì khi chia lìa càng đau đớn. Nhưng họ chỉ tổn thương khi còn điều dang dở, khi còn tiếc nuối, khi đã vô tình bỏ qua quá nhiều những khoảnh khắc thân quen. Mình khác, mình tạm biệt chuyên Nguyễn Trãi với nụ cười không đắng cay, với trái tim đầy hoài niệm và vô số những kí ức chẳng thể phai tàn.
...24.6.2020
Mình chẳng thể ngờ đó là lần cuối chúng mình được ngồi bên nhau, cứ ngỡ là còn ngày mai, cứ ngỡ còn đôi lần được quây quần đông đủ, đôi lần được than phiền với nhau vì cái nắng hè gay gắt, để rồi một cơn mưa rào bất chợt dội về, dội về lòng những đứa trẻ chúng mình một cuốn phim về tuổi trẻ, tuy cũ kĩ, tuy ngắn ngủi, nhưng đầy nhớ thương.
Rồi sớm mai tỉnh dậy, mình cũng sẽ lại đến trường sớm, đứng trên hành lang mà mong ngóng, mà trông chờ, nhưng liệu khi đó, có ai quay lại với mình không?Rồi chiều ca hai mình cũng sẽ lại thơ thẩn, lại lang thang, nhưng liệu khi đó, có ai sánh bước để cùng trò chuyện với mình như lúc xưa không?