Viết cho những ngày mưa tầm tã. Viết cho tuổi 17 đầy luyến tiếc và nhớ thương. Viết cho hàng ngàn những nghẹn ngào đớn đau vẫn âm ỉ trong lòng từng giây từng phút mà tớ đã giấu kín sau nụ cười chẳng mấy tươi vui khi ta chụp tấm ảnh cuối cùng. Đừng khóc nhé, nắm chặt tay nhau, đừng để những nỗi buồn đau đầu đời, những tình cảm ngây dại này trôi dần theo năm tháng.
Ngày hôm ấy, ngày cuối cùng chúng ta được là học sinh cấp ba dường như đã khiến thời gian trong tiềm thức của tớ đóng băng lại. Tất cả mọi thứ: ánh đèn mờ nhòa, tiếng gọi nhau, tiếng nói cười, tiếng pháo nổ,...như mới hôm qua thôi, chỉ mới hôm qua thôi.
Tớ nhận được một chiếc vé xem phim trước khi vào nhà đa năng. Tớ không phải là người đa cảm, không dễ xúc động, nhưng đó là thước phim đầu tiên khiến lòng tớ bộn bề đến thế. Tớ yêu chiếc vé này rất nhiều, nhưng cũng thất vọng vì nó biết bao nhiêu. Trên chiếc vé có đề chữ "priceless", nhưng từ tớ thực sự muốn, điều tớ thực sự muốn là "timeless". Nếu thước phim là vô hạn, kéo dài mãi mãi, nếu tớ có thể sống trong thanh xuân hết phần đời còn lại, có đắt đến mấy tớ cũng sẵn sàng chấp nhận, tớ cũng sẵn sàng bỏ ra.
Trong thời khắc ấy, thời khắc mà chúng mình hòa làm một, thời khắc mà bài ca Lần cuối được cất lên đồng điệu và hòa hợp đến ngỡ ngàng, tớ bỗng thấy lạ lẫm. Ánh đèn flash trên khán đài bỗng nhiên nhòa đi rồi quyện vào nhau. Phải chăng bong bóng xà phòng làm mắt tớ đỏ hoe? Phải chăng khói pháo giấy làm tớ thấy cay cay ở sống mũi? Hồi bé, ai ai cũng muốn mình lớn lên để được tự do làm điều mình thích, nhưng giờ đây, tay cầm tấm bằng trưởng thành mà thấy run run xúc động, có lẽ là vì kỉ niệm đã ràng buộc tớ quá nhiều. Tớ ước ao được gắn lại tấm bảng countdown, ước ao rằng ta sẽ chẳng bao giờ lớn lên, rằng đây chưa phải là lần cuối cùng được nắm chặt đôi bàn tay nhau.
Tri ân qua đi rồi, ta nghẹn ngào ôm nhau lần cuối, khoác vai nhau lần cuối, và động viên nhau, chúng mình chẳng thể nào kiềm lại được những xúc cảm cứ trào dâng. Chúng ta rồi sẽ phải xa nhau, giọt nước mắt này cũng sẽ mau cạn. Ta tìm được những người bạn mới, những mối quan hệ mới, ta không còn được gặp lại nhau nhưng chính những lúc này, chính những mảnh cảm xúc này sẽ trói buộc ta, sẽ gắn chặt tâm hồn chúng ta. Thôi đừng khóc, không lạc được nhau đâu, lên đường mạnh mẽ và tự do nhé.
Dẫu hôm đó chúng tớ lại được ngồi cạnh nhau đông đủ, cùng khóc cùng cười, nhưng tớ chưa bao giờ chờ đợi buổi lễ tri ân của chúng ta. Bởi lẽ tuy là đoàn tụ, nhưng đoàn tụ... để mà chia li. Rồi khi những âm vang này lắng xuống, khi ta ngừng hát "Lần cuối", khi đèn flash thưa dần, khi tiếng nói cười tan biến vào hư không thì nhà đa năng lại bỗng tĩnh mịch, lại le lói nắng đỏ chiếu qua cửa sổ và ta lại càng cô đơn. Sợ cảm giác bị bỏ lại một mình, tớ chẳng dám nán lại thêm chút nữa mà vội vã bước đi. Thôi ngoảnh lại làm chi, tiếc nuối làm gì, một mai đẹp trời, Nguyễn Trãi lại rạo rực, nhà đa năng lại sáng đèn và ngập tràn tiếng nói cười rộn rã. Nhưng chỉ tiếc là, những người ngồi đó, chẳng còn là chúng ta nữa rồi…
Người ta hay gắn hai chữ "luyến tiếc" cho những năm cuối cấp, nhưng đối với tớ, có lẽ đó phải là đớn đau. Đã qua bao ngày kể từ khi chúng ta nói lời từ biệt, dư âm của những ca khúc ta cùng nghe vẫn văng vẳng bên tai tớ hằng đêm. Như một chất gây nghiện, biết là sẽ khóc sẽ đau sẽ ám ảnh, mà tớ vẫn tua đi tua lại những đoạn nhạc ấy, xem lại những tấm hình ấy và đọc lại bức thư ấy. Tớ xin lần cuối được sống trong hoài niệm, được say vì những giấc mộng có mây và nắng hồng. Chỉ hôm nay thôi, ngày mai, tớ sẽ mãi cất giữ quá khứ này cho riêng mình tớ, cho riêng chúng ta. Vậy thôi, xin chào và hẹn gặp lại.
Nguồn: NMC
Tác giả: Ánh Dương