Đêm cuối năm, tôi vội vã bước lên chuyến xe cuối cùng để về nhà, bỏ lại thành phố với những ánh đèn rực rỡ hoa lệ, với những tấp nập của bộn bề lo toan,… Để hướng về một nơi - nơi có căn bếp nhỏ với ánh lửa hồng, có nồi bánh chưng sôi sùng sục và có bóng bà ngồi lặng lẽ trông nồi bánh trong đêm.

Chuyến xe lăn bánh chậm rãi qua những con đường dài hun hút, mang theo những người con xa quê như tôi, ai cũng háo hức, cũng mong mỏi được trở về với gia đình. Tôi áp trán vào ô cửa kính lạnh buốt, ngắm nhìn những dãy phố đang thưa dần, để mặc ngọn lửa ký ức về Tết tuổi thơ lặng lẽ cháy trong tim, tỏa ra hơi ấm dịu dàng, gói trọn trong mùi thơm của bánh chưng mới luộc, của nồi thịt kho sôi lăn tăn, của những câu chuyện cũ bà kể trong ánh lửa hồng.

Tôi nhớ đôi tay bà gầy guộc nhưng khéo léo gói từng chiếc bánh thật vuông vức, nhớ ánh lửa bập bùng hắt lên mái tóc bạc phơ, nhớ cả mùi thơm của lá dong, của gạo nếp hòa trong làn khói cay cay sớm tối. Tôi mong lắm được ngắm nhìn nụ cười hiền của bà, được nghe tiếng ru ời à ơi trong làn gió xuân nhè nhẹ, lặng nhìn bóng hình gầy bên bếp đỏ, lòng chợt ấm áp lạ kì.

 

Chuyến xe vẫn lặng lẽ băng qua màn đêm, mỗi cây số lùi lại là một chút lòng tôi chộn rộn hơn. Tôi chờ khoảnh khắc được chìm trong vòng tay âu yếm, khẽ tựa đầu nghe bà thủ thỉ những câu chuyện ngày xưa, hít hà hương thơm quen thuộc chốn thôn quê, hòa trong niềm yêu ấm áp vô bờ. Bên bà mỗi đêm xuân canh nồi bánh nhỏ, khẽ nghe từng nhịp tí tách rộn vang của bếp lửa trong không gian lặng thinh, chỉ một chút thoáng qua của kỉ niệm cũng đủ để tôi háo hức bao điều. 

Năm tháng trôi, tôi lớn lên, còn bà thì ngày một già đi. Đôi tay từng buộc lạt thật chặt, từng vuốt lá thật thẳng nay đã chậm chạp hơn, những nếp nhăn trên tay hằn sâu theo từng mùa Tết cũ. Tôi sợ một ngày nào đó bếp lửa vẫn cháy, bánh chưng vẫn xanh, nhưng bà không còn ngồi đó, không còn bàn tay dịu dàng xoa đầu tôi, không còn giọng kể trầm ấm vang lên giữa đêm khuya thanh tịnh. Tôi sợ những cái Tết sau này vắng bóng bà, sợ hương vị thân thuộc ấy chỉ còn là hoài niệm.

Đêm cuối năm, chuyến xe cuối cùng vẫn miệt mài lao về phía trước. Tôi siết chặt chiếc vé trong tay, hít một hơi thật sâu. Chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ lại được bước qua cánh cửa quen thuộc, sẽ lại thấy bà ngồi bên bếp lửa, thấy nồi bánh chưng nghi ngút khói, thấy hơi ấm của Tết len lỏi vào tim.

Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc