Hạ ấy cậu tới, mang nắng say, mang mây ngọt, mang cả mùa hè về lại với hồn tôi… và rồi bỗng đi mất. Vậy năm nay hè đã đến, “hạ chí” cũng đã sang, cậu có lại đến một lần nữa không?

Viết cho tuổi 18, cái tuổi ta để lại một nửa cho Chuyên Nguyễn Trãi giữ lấy.

Người ta bảo, một người ta nào đấy, rằng: “Tình yêu bắt đầu bằng việc nhận một bó hoa tươi và một lời tỏ tình chính thức”. Tôi đã tỏ tình, cậu đã tặng hoa. Một lời yêu gói ghém trong những dòng sắp phải xa, gấp lại nơi trang sách tập vở kẹp đầy cánh tím thắm. Vậy tình yêu ta bắt đầu chưa?

Cậu tặng tôi cả trời hoa, nhưng tiếc thay trang sách có hạn.

Cậu không nói, tôi không biết. Nên tôi đành vẫn vậy, vẫn nói, vẫn cười, vẫn đôi lúc chán chường rồi buồn rầu miên man suy nghĩ về thật nhiều điều đã bỏ lỡ. Và dường như tôi cũng bỏ lỡ cậu… Lỡ với cậu một chiếc giải quốc gia, lỡ với cậu một tấm hình nơi tường TỬ TẾ -TỰ DO và thật nhiều những lời yêu, lời thương, lời trân trọng tôi chưa kịp nói. Nhưng rồi cũng đành để cậu sang một bên, vì phía trước còn lắm hứa hẹn đang đợi tôi thực hiện.

Năm nay mưa nhiều…

…mưa rơi, cậu không khóc. Đến tận ngày cuối, cậu cũng không khóc, nhưng mưa vẫn rơi. Và cũng đến tận ngày cuối cùng, tôi mới cảm nhận được thứ xúc cảm xao xuyến bất chợt từ những điều thân thuộc, trong cậu. Chút thời gian ít ỏi đoạn đầu giờ thi bởi vậy như kéo dài thêm nhiều chút và đưa tôi về lại với miền hồi ức xanh non thuở nào. Lúc ấy tôi biết trong tôi sẽ mãi luôn có cậu, nhưng cậu vẫn chẳng nói gì.

Nắng đổ vàng sau cơn mưa hạ, có lẽ để tôi được nhìn cậu rõ hơn, lần cuối. Dòng người xô đẩy ồn ã nên cố lắng hồn mình tôi mới lại thấy cậu. Cậu đã khác nhiều, tôi cũng chẳng còn là tôi của mùa hè năm ấy. Mai xa rồi nên ta chào nhau một câu nhé!

Buông một nửa, tôi chênh vênh một nửa. Một nửa cất lại trong tim, một nửa đợi chờ. Phía trước là hào hứng hay sợ hãi, là chênh vênh vô định hay vẫn tựa chuyến dạo chơi? Tôi không biết, cậu cũng chẳng biết. Trở về với hồn mình, tôi cố níu kí ức cho sắc hoa niên đủ độ thắm lại. Thắm lại rồi và tôi nhận thấy…

...thì ra,

hoạ thanh xuân, cậu đã hoạ nên chính tôi,

cậu vẫn ở đó, chẳng bao giờ đi, chỉ có tôi không thấy,

hỏi cậu có lại đến, nhưng vốn là tôi chẳng thể chờ…

- Đã đến, nhưng chỉ được ghé qua...

Gửi lại cậu nhé, Chuyên Nguyễn Trãi à!

 

*Tác giả: Nguyễn Thị Uyên Vy

Chuyên Văn, niên khoá 2021-2024

 

Thông tin chi tiết về cuộc thi viết "Nhắn gửi thanh xuân" nằm trong dự án Kỷ yếu "Nhắn gửi thanh xuân" và xuất bản sách nói do Hội cựu học sinh thực hiện xem TẠI ĐÂY