Kính gửi thầy giáo Phan Tuấn Cộng Trường THPT Nguyễn Trãi, Hải Dương!

Thưa thầy!

Em biết em còn nhút nhát bởi vậy những lời yêu thương, bày tỏ cảm xúc còn khó nói ra bằng lời. Nhưng thầy biết không, chính những ấn tượng sâu sắc về những bài học, tình cảm thầy dành cho chúng em đã thôi thúc em can đảm để viết lên nỗi lòng của mình. Bên khung cửa sổ nhỏ, em muốn viết những dòng tâm sự, cảm xúc của mình trước khi chia tay thầy. Tuy rằng, đây chỉ là những suy nghĩ bé nhỏ từ tận đáy lòng của riêng em, nhưng em tin rằng đó cũng chính là tình cảm chung của những thế hệ học trò mà thầy đã dìu dắt trong sự nghiệp trồng người của mình.

Em còn nhớ ngày đầu vào lớp 10, khi biết lớp mình sẽ học thầy em đã nghĩ: "Ôi! Thật sao! Học thầy chắc cả giờ mình sẽ ngồi như một khúc gỗ mất". Trong suy nghĩ của chúng em, thầy là hiệu trưởng chắc thầy sẽ rất nghiêm khắc. Bởi vậy nên trước khi vào giờ học toán đầu tiên, cả lớp đứng hết lên, thật trật tự, không khí trang nghiêm, căng thẳng. Bóng thầy xuất hiện ngoài cửa sổ, rồi thầy từ từ đi vào lớp, nhẹ nhàng như một cơn gió ấm áp. Nụ cười hiền dịu của thầy phá tan đi bầu không khí khô cứng kia, xua đi bao cảm giác xa lạ. Chúng em thở phào, hào hứng giở sách. Và không hiểu sao lúc ấy, em lại liên tưởng thầy với ông già Nô-en. Nhưng thầy ở đây, gần hơn, thân quen hơn và đối với chúng em. Những bài học thầy trao quý giá hơn tất thảy những món quà thầy ạ !

Em nhớ mỗi khi các anh chị khóa trên, các thầy cô khi biết lớp em học toán với thầy đều thốt lên xuýt xoa: "Sướng nhé! Được học thầy Cộng, thầy dạy giỏi và kinh nghiệm lắm!". Ban đầu em chưa cảm nhận thấy được điều đó nhưng rồi dần dần em đã biết được. Qua những hình học thẳng tắp không cần thước kẻ, qua những con số nhỏ nhắn gọn gàng thầy viết, xoá, rồi lại viết trên bảng xanh cùng những bài toán được lật đi lật lại trên nhiều phương diện, môn toán hình tưởng như khó nhằn lại được chúng em tiếp thu thật nhẹ nhàng, vững vàng. Tiết học của thầy đã trở thành những giờ học được yêu thích nhất, bởi bên cạnh những bài toán thú vị là những câu chuyện hài hước mà ẩn sau đó luôn là những bài học sâu sắc.

anh1
Thầy Phan Tuấn Cộng - nguyên Hiệu trưởng trường trong tiết dạy cuối cùng tại lớp 11 Anh - 5/2015

Nếu ví thầy là người lái đò thì quả thật chúng em đã thật may mắn khi được đi trên một con đò không chỉ vững tay lái mà còn chứa chan tình người. Thầy thân thuộc và bình dị quá, mỗi khi thầy bước vào lớp em chẳng bao giờ còn nhớ thầy là hiệu trưởng dẫn dắt một ngôi trường có bề dày thành tích đáng tự hào. Em tưởng như mình đang nghe lời một người ông nhẹ nhàng chỉ bảo đứa cháu từng con số. Em chỉ còn nghe những lời trầm dịu dàng kiên nhẫn giảng bài. Và em chỉ còn thấy nụ cười của thầy, nụ cười đầy bao dung và nhân hậu. Trong cách dạy của thầy, em luôn nhớ đến hình ảnh người thầy giáo làng xưa, giản dị gần gũi mang đến bao bình yên và ấm áp.

Chúng em, những thế hệ trẻ còn phải học tập thầy rất nhiều. Chẳng ai lạc quan bằng thầy khi cho rằng: "Tôi là một đứa trẻ đã già. Còn các bạn là những ông bà già... còn trẻ". Cũng chẳng ai đúng giờ bằng thầy khi xuất hiện ngay tại cửa lớp học khi tiếng trống vào giờ vừa vang lên. Câu châm ngôn thầy dạy chúng em mỗi sáng thứ hai chào cờ: "Thích nghi với mọi hoàn cảnh" cùng đôi mắt lấp lánh đầy sức sống của thầy sẽ mãi luôn là kim chỉ nam để chúng em vững bước hành trang vào cuộc sống.

Thầy ơi!

Ngay lúc này đây, khi viết lên những dòng này,những kỷ niệm của những ngày tháng chúng em được thầy chỉ bảo hiện về như một cuốn phim vậy. Phim có lúc dừng lại thật lâu, cảnh rõ nét quay chầm chậm nụ cười hiền của thầy, những bài hình, những con số, có lúc lại chạy qua vùn vụt, nhanh như thời gian trôi vậy. Chẳng có cách nào níu giữ lại.

Lại một buổi học, vẫn bóng dáng người thầy ấy với chiếc cặp vuông màu đen. Nhưng đây là buổi học cuối rồi. Tim tự nhiên nhói lên một cái! Mới hôm nào tiết học đầu tiên....

Tự nhủ lòng mình sẽ thật chú tâm để ghi hết những lời nói, bài giảng vào đầu mà sao lòng em trống rỗng quá, đứng trước những gì vốn thân quen bình yên sắp mất đi, con tim thật nhỏ bé để chứa đựng hết nỗi hụt hẫng vô định cứ đầy dần sau mỗi phút trôi qua.

Trống hết tiết. Mưa vẫn rơi.... Những bó hoa, những bức ảnh kỷ niệm chụp chung không thể làm vơi bớt nỗi buồn.

anh2
Thầy Phan Tuấn Cộng trong buổi lễ tổng kết năm học 2014-2015.

Trên loa trường lời bài hát "Lá thư gửi thầy" tha thiết vang lên, mấy bạn nữ ôm nhau, mắt đỏ hoe. Nhưng em không khóc thầy ạ!

Bởi em biết, tuy thầy về hưu nhưng thầy vẫn sẽ luôn dõi theo ngôi trường này qua sự trưởng thành bằng trái tim nhiệt huyết tận tụy. Chỉ là những quan sát ấy ở một khoảng cách địa lý xa hơn mà thôi. Và những đứa học trò sẽ luôn trong tâm trí thầy cùng những kỷ niệm vui buồn, những kỳ vọng trong tương lai. Phải không thầy?

Còn chúng em, chúng em sẽ mãi nhớ những bài học của thầy. Không gì khiến thầy hạnh phúc hơn là thấy những đứa học trò luôn cố gắng học tập, rèn luyện phải không ạ? Và hình ảnh thầy cùng ngôi trường Nguyễn Trãi thân yêu sẽ khắc sâu trong một ngăn trái tim em. Để khi mở ra và xem lại, em có thể mỉm cười mà nói rằng: ta đã học trong một ngôi trường như thế! 

Và có một người thầy như thế !!!

Học sinh của thầy: Nguyễn Thị Phương Anh

Tác giả: Nguyễn Thị Phương Anh (Chuyên Anh 2013-2016)