Phần 1: Nguyễn Trãi Xưa
...Có những thứ ... đẹp, nhưng mãi là khoảnh khắc ...
Để người ta dạo bước đi qua rồi bất giác giật mình...
...Tôi về Nguyễn Trãi trong một buổi chiều sau khi thi tốt nghiêp cấp 3 ,của những tâm sự ngổn ngang, của 1 buổi chiều 1 mình tôi đi không có bạn, của một buổi chiều mà tôi biết tôi sẽ phải một mình thế này. 1 mình bước trong những chuỗi ngày sắp tới...
Nguyễn trãi xưa vẫn vậy , Vẫn nghiêng mình trong những khoảng rợp của những hàng cây, vẫn làm tôi lặng hồn trong những kỉ niệm,vẫn khiến một ai đó dạo bước quanh sân trường rồi bất giác giật mình về một thời đã xa...
Đâu đó có tiếng gọi của bạn bè nhỉ , có cả những tiếng nô đùa rả rích của lũ học tro` quậy phá nghịch ngợm này xưa...
Đâu đó đấy, đâu đó quanh đây thôi, tôi tìm thấy bóng hình của bạn, ở cạnh tôi, trong sân trường rực nắng này... Tôi biết , và tôi vẫn tin rằng bạn vẫn đi bên cạnh tôi, vẫn cùng tôi.........
... Nhưng hình như đó chỉ là hoài vọng.....
Vẫn sân trường, vẫn kỉ niêm, vẫn khoảnh khắc vẹn nguyên, ... nhưng sao.........
........Tôi thấy khác quá........
Ừ nhỉ..... hình như là khác...
vân trường cũ, lớp cũ , nhưng mà, quá khứ xa rồi mà....
ĐÓ vẫn là trường mình nhỉ, nhưng là Nguyễn Trãi trong hành trang một thời thôi, một thời nhí nhảnh hồn nhiên, một thời mà lũ học trò vẫn " cầm dao khắc lăng nhăng trên bàn ghế cũ," cài thời tụ tập đập phá , cái thời tôi được gọi là bắng nhắng, cái thời hái đứa chơi với nhau... cái thời tôi quen bạn...
Tôi vẫn nhớ nhưng hôm trời mưa rả rích , tôi vẫn nhớ những ngày nắng, tôi vẫn nhớ những giờ ra chơi, tôi vẫn nhớ những lần đuổi nhau dọc khắp hành lang... Vô tình bạn xô tôi ngã.....
mặt mày lấm lem, đang chọc nhau mà nhỉ,
.... đau quá tôi dỗi, tủi thân tôi khóc, xấu hổ tôi đẩy bạn ngã rạp xuống bên cạnh tôi...
Rôi nâng nhau đứng dậy cười xoà nhỉ?
Một thời học sinh sôi động, một thời học sinh ngốc nghếch ......nhanh thật đấy ,
Đã qua rồi....
Chỉ còn nghẹn lại trong tôi những kỉ niệm,....
có thể gọi là những kỉ niệm đẹp nhỉ?
để nhớ về 1 thời học sinh đã qua,
để tôi lần về theo những hồi ức đó , giữa dòng đời hối hả, tôi hong lại được bóng hình của bạn, bóng hình của bạn trong tôi, trong những ngày xưa như thế...
Vẫn hành lang ngày xưa nhỉ>>>
Vẫn cầu thang xưa cũ...
Vẫn khoảng trời rộng bát ngát khi cả lũ nô đùa và hứa hẹn về 1 tương lai cao rộng như thế...
Vẫn lớp học cũ...
Mặt trời lại sắp lặn nhỉ? ...
Một ngày lại sắp qua...
Hành trang xưa khép lại....
cho một khởi đầu mới ...
hay là để ta nhớ , ta trân trọng về một thời đã qua???
Giờ đây nhỉ, còn lại mình tôi, 1 tôi bước, mình tôi đi, mình tôi thầm lặng đi ...
chỉ mình tôi thôi... lặng nhìn về khoảnh khắc ấy...
...nhìn và cầu chúc những điều tốt đẹp đến với bạn...
Ở đó nhé, khoảnh khắc tuổi học sinh...
Qua rồi, nhưng tất cả như vừa mới thôi, để tôi vững tin sống, vững tin yêu, vững tin bước tiếp trên con đường trước mắ , dù không có bạn ở bên...
Tôi sẽ sồng, tôi sẽ ước mơ...
...Có những thứ ... đẹp, nhưng mãi là khoảnh khắc ...
Để người ta dạo bước đi qua rồi bất giác giật mình...
...Tôi về Nguyễn Trãi trong một buổi chiều sau khi thi tốt nghiêp cấp 3 ,của những tâm sự ngổn ngang, của 1 buổi chiều 1 mình tôi đi không có bạn, của một buổi chiều mà tôi biết tôi sẽ phải một mình thế này. 1 mình bước trong những chuỗi ngày sắp tới...
Nguyễn trãi xưa vẫn vậy , Vẫn nghiêng mình trong những khoảng rợp của những hàng cây, vẫn làm tôi lặng hồn trong những kỉ niệm,vẫn khiến một ai đó dạo bước quanh sân trường rồi bất giác giật mình về một thời đã xa...
Đâu đó có tiếng gọi của bạn bè nhỉ , có cả những tiếng nô đùa rả rích của lũ học tro` quậy phá nghịch ngợm này xưa...
Đâu đó đấy, đâu đó quanh đây thôi, tôi tìm thấy bóng hình của bạn, ở cạnh tôi, trong sân trường rực nắng này... Tôi biết , và tôi vẫn tin rằng bạn vẫn đi bên cạnh tôi, vẫn cùng tôi.........
... Nhưng hình như đó chỉ là hoài vọng.....
Vẫn sân trường, vẫn kỉ niêm, vẫn khoảnh khắc vẹn nguyên, ... nhưng sao.........
........Tôi thấy khác quá........
Ừ nhỉ..... hình như là khác...
vân trường cũ, lớp cũ , nhưng mà, quá khứ xa rồi mà....
ĐÓ vẫn là trường mình nhỉ, nhưng là Nguyễn Trãi trong hành trang một thời thôi, một thời nhí nhảnh hồn nhiên, một thời mà lũ học trò vẫn " cầm dao khắc lăng nhăng trên bàn ghế cũ," cài thời tụ tập đập phá , cái thời tôi được gọi là bắng nhắng, cái thời hái đứa chơi với nhau... cái thời tôi quen bạn...
Tôi vẫn nhớ nhưng hôm trời mưa rả rích , tôi vẫn nhớ những ngày nắng, tôi vẫn nhớ những giờ ra chơi, tôi vẫn nhớ những lần đuổi nhau dọc khắp hành lang... Vô tình bạn xô tôi ngã.....
mặt mày lấm lem, đang chọc nhau mà nhỉ,
.... đau quá tôi dỗi, tủi thân tôi khóc, xấu hổ tôi đẩy bạn ngã rạp xuống bên cạnh tôi...
Rôi nâng nhau đứng dậy cười xoà nhỉ?
Một thời học sinh sôi động, một thời học sinh ngốc nghếch ......nhanh thật đấy ,
Đã qua rồi....
Chỉ còn nghẹn lại trong tôi những kỉ niệm,....
có thể gọi là những kỉ niệm đẹp nhỉ?
để nhớ về 1 thời học sinh đã qua,
để tôi lần về theo những hồi ức đó , giữa dòng đời hối hả, tôi hong lại được bóng hình của bạn, bóng hình của bạn trong tôi, trong những ngày xưa như thế...
Vẫn hành lang ngày xưa nhỉ>>>
Vẫn cầu thang xưa cũ...
Vẫn khoảng trời rộng bát ngát khi cả lũ nô đùa và hứa hẹn về 1 tương lai cao rộng như thế...
Vẫn lớp học cũ...
Mặt trời lại sắp lặn nhỉ? ...
Một ngày lại sắp qua...
Hành trang xưa khép lại....
cho một khởi đầu mới ...
hay là để ta nhớ , ta trân trọng về một thời đã qua???
Giờ đây nhỉ, còn lại mình tôi, 1 tôi bước, mình tôi đi, mình tôi thầm lặng đi ...
chỉ mình tôi thôi... lặng nhìn về khoảnh khắc ấy...
...nhìn và cầu chúc những điều tốt đẹp đến với bạn...
Ở đó nhé, khoảnh khắc tuổi học sinh...
Qua rồi, nhưng tất cả như vừa mới thôi, để tôi vững tin sống, vững tin yêu, vững tin bước tiếp trên con đường trước mắ , dù không có bạn ở bên...
Tôi sẽ sồng, tôi sẽ ước mơ...
Nguồn: nguyentraionline.org
Tác giả: ZuzU