Cậu đã bao giờ tự hỏi vì sao mình lại yêu một thứ gì đó chưa?

Những ấn tượng đầu tiên về Chuyên Nguyễn Trãi của mình chớm nở vào những năm cuối cấp 1 và dừng lại tại hình ảnh về một ngôi trường vô cùng có tiếng tại tỉnh thành, một chốn hội tụ của những người giỏi nhất. Giống như việc mình thích những ngày đông sang vì khí trời thanh sạch mà chẳng mảy may tìm hiểu về làn gió bấc đến từ đâu, mình vốn dĩ dành tình cảm cho ngôi trường ấy qua những lời khen ngợi, những thành tích đáng nể của trường. Ngày ấy, chuyên Nguyễn Trãi chưa bao giờ xa vời đến vậy.

Lớn thêm một chút, mình dần nhận ra mức độ cạnh tranh để có thể bước chân vào trường. Những bạn học sinh đến từ khắp nơi trên tỉnh thành đều học tập vô cùng kỉ luật và nỗ lực không ngừng để ghi tên mình vào danh sách trúng tuyển. Cuốn theo dòng chảy ấy, những năm tháng cấp 2 của mình đầy ắp cảm xúc về các kỳ thi nâng cao, các cuộc thi học sinh giỏi. Sự thôi thúc về việc phải học tập tốt để trở thành một phần của một ngôi trường có tiếng chính là thứ cảm xúc chủ đạo trong lòng mình khi nhắc nhớ về Chuyên Nguyễn Trãi.

Mình đỗ Chuyên rồi! Mình có hãnh diện không? Đương nhiên rồi, trường của một tốt đến vậy cơ mà. Nhưng niềm vui trong mình giống như chiếc phễu vậy. Đầy ăm ắp nhưng luôn hiện diện một mảnh khuyết thiếu khó nói thành lời. Chuyên Nguyễn Trãi đã trong tầm tay rồi, nhưng với những hiểu biết của mình lúc bấy giờ, mình không ngừng tự hỏi bản thân nên kỳ vọng điều gì trong môi trường mới.

Giây phút dần bước vào thế giới ấy, mình nhận ra mình đã sáng suốt tới nhường nào! 

Ngày khai giảng đầu tiên đi thăm quan trường, khuôn viên ngập trong những mảng nắng bỏng rát. Mình nhớ khi ấy, những anh chị khóa trên sẽ đi theo phía sau hỏi han thật nhiều, chú ý hết mực để không ai bị chậm lại phía sau. Những cái vỗ vai nhè nhẹ, những nụ cười tươi át cả nắng hạ mãi là một phần trong ký ức. Đối với mình, sự nhiệt huyết của tuổi trẻ chưa bao giờ hiện hữu rõ đến vậy. Mình thường thấy những phân cảnh giúp đỡ các khóa mới nhập học như vậy trong các bộ phim thanh xuân, nhưng tự mình cảm nhận sự nhiệt tình đáng yêu ấy thực mới lạ hết sức!

https://lh7-us.googleusercontent.com/docsz/AD_4nXfIv6DAzeXtNDVJWxfSTE8eiqR-Qx0jwaLMiL9ni6wGQPEJY4QuKbS03DlCbXtxAehhuzox8QCV32yrmlaicrPVBitZn0TyJDJN5sTbA_Qnt2C3V9v3zVX2fi-LcaFDNPTaNp7XjaQiDL8SWhXMLfhBfXTi?key=mK6EGpdunJOw5KPYbHpCOw
Ngày hội các câu lạc bộ

Hòa vào đời sống tại Chuyên Nguyễn Trãi lâu thêm một chút nữa, mình đã có thêm can đảm để tham gia vào các hoạt động ngoại khóa đầu tiên. Ý nghĩ về việc trở thành một trong những cây bút viết tin hay tản cho trường chưa bao giờ hiện lên trong tâm trí mình. Mình còn nhớ những lỗi sai cơ bản về phông chữ cho văn bản, những ý tưởng kỳ cục trong các bài viết đầu tay. Nhớ hơn cả là sự ủng hộ nhiệt thành khi mình có bài đăng đầu tiên. Tất cả các thành viên trong câu lạc bộ được kêu gọi vào tương tác. Mình vốn trầm lặng trên mạng xã hội, do đó lần ấy cảm thấy ngại ngùng chết mất. Khi nhìn lại, mình lại yêu sự cổ vũ dễ thương ấy vô cùng. 

Hàng năm, trường mình sẽ tổ chức một ngày hội lớn vào tháng 3. Sự kiện đặc sắc hơn cả đối với các lớp chính là hội thi kéo co. Lớp mình con trai không đủ để lập đội, con gái lại nhỏ người; nhiều bạn sức khỏe yếu. Nhưng lần kéo nào các bạn ấy cũng không từ bỏ cho đến hiệp thi cuối cùng. Mới vòng kéo thứ hai thôi nhưng mặt nhiều bạn đã xám ngoét. Rõ ràng là tỉ lệ thắng thấp thấy thương, ấy vậy mà các bạn vẫn ngoan cường kéo. Mình thích cái cách mà các bạn của mình cố gắng không ngừng, thích cái cách mà chúng mình có thể tự hào ngay cả khi không giành được chiến thắng cuối cùng.

https://lh7-us.googleusercontent.com/docsz/AD_4nXdRNuR7otKkOKqYeX0Rna977t00h8AD3zhWdlBhHevbwhm2WIhoz0YpdlHWI9UZAwJ5cElRsgeJqkd3OBXV5LfL_sAGAMAgpFe8Qc6Div5qQqxRQXs1MK0fiS4bvjbMhkGsH4cUuYoOOnZPCMUrVbjL4s1R?key=mK6EGpdunJOw5KPYbHpCOw
Các bạn cổ vũ cho đội kéo co

Lần đầu tiên ấn tượng nhất của mình xảy ra khi năm học đầu tiên tiến tới hồi kết. Học sinh Chuyên Nguyễn Trãi hẳn đã vô cùng quen thuộc với mỗi dịp tri ấn. Thực ra, là học sinh lớp 10, mình khó lòng nào hiểu được nỗi buồn khi quãng đời học sinh dần kết thúc, khó lòng trả lời được tại sao các anh chị khối trên lại nghẹn ngào tới vậy. Mình đã nghĩ như thế đó. Khoảnh khắc chương trình tri ân dần hạ màn, các anh chị đặt tay lên trái tim, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn thầy cô, cảm ơn 3 năm học đã qua, có lẽ mình đã hiểu được rồi. Ký ức về năm học đầu tiên lướt qua tâm trí mình như một thước phim quay nhanh. Liệu quãng thời gian sắp tới có trôi nhanh như vậy không? Mình sẽ được tận hưởng đến chừng nào? Khoảnh khắc ấy, mình hiểu rằng mình phải trân trọng mọi thứ mình sẽ đón chào.

https://lh7-us.googleusercontent.com/docsz/AD_4nXcKfbYp8JkJk-9741skuV3Av4p_PCaNkJaXu51R86pYCBaw9eUWWX8qQuJcwVLsYyfOcjd7JPzObdvdqCo7Q4KNQVoR1XX-XTwCDnftp2ru5Jk8a2Tl_mQ_S4bCFY2zixMaVSTB6OQQo3XOLWRzlqy4l54?key=mK6EGpdunJOw5KPYbHpCOw
Lễ tri ân và trưởng thành

Mình vẫn giữ quan điểm Chuyên Nguyễn Trãi là chốn tụ hội của nhân tài. Nhưng mình đã hiểu rằng ngôi trường mình đang theo học đã nuôi dưỡng nên những con người ưu tú bằng cách bồi đắp những tình cảm tốt đẹp và diệu kỳ tới nhường nào. Tình yêu cho trường trong mình vì vậy đầy ắp và trọn vẹn, rõ ràng và tinh khôi, hệt như từng “lần đầu tiên” mình đã trải qua khi theo học tại nơi thân thương ấy.

* Tác giả: Phạm Kim Chi

Học sinh Chuyên Anh niên khoá 2023-2026

 

Thông tin chi tiết về cuộc thi viết "Nhắn gửi thanh xuân" nằm trong dự án Kỷ yếu "Nhắn gửi thanh xuân" và xuất bản sách nói do Hội cựu học sinh thực hiện xem TẠI ĐÂY