Tiếng nhạc du dương vang lên. Ngón tay thon dài của cô gái lướt trên cây dương cầm, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Đôi mắt khé nhắm hờ, thân hình khẽ lắc lư, dường như Ella cũng đang thả hồn mình trong âm nhạc. Trong gian phòng nhỏ ấm áp, ngoài Ella còn một người phụ nữ trẻ khoảng 25 tuổi, ngồi trên sofa bên lò sưởi bập bùng cháy. Mắt nhắm hờ, tay gõ nhịp cây bút bên chiếc bàn tròn, cô vừa như đang tận hưởng thứ âm nhạc đẹp đẽ, vừa như suy tư điều gì đó. Ngón tay dừng lướt trên phím đàn, tiếng nhạc chợt tắt. Thoát khỏi thế giới của riêng mình, Ella đến gần người phụ nữ và ngồi xuống.

- Chị luôn thắc mắc bản sonata này có vẻ đặc biệt đối với em? Lần đầu gặp em, em cũng chơi bản nhạc này. Những lần sau đó, em đều chơi nó đầu tiên. Đằng sau nó, có câu chuyện nào đó sao?

Đặt cây bút xuống, Bell lên tiếng tò mò hỏi. Ánh cười dịu dàng nhưng đượm buồn hiện lên trong mắt Ella. Tay mân mê tách trà, cô cất giọng:

- Bản nhạc này là khởi nguồn tình yêu âm nhạc của em.

Tiếng củi cháy trong lò sưởi lách tách điểm xuyết vào câu chuyện của Ella.

Ella mất mẹ từ khi còn nhỏ. Vì công việc mà cha thường xuyên phải đi xa, Ella sống chung với bà ngoại trong căn nhà nhỏ nơi ngoại thành. Không ở gần cha mẹ, nhưng em luôn được sống trong tình cảm yêu thương của người bà. Ở nơi em sống có một trường học dành cho học sinh khuyết tật. Bà thường nói những người bạn ở đó rất thiệt thòi, họ không thể trải nghiệm được hết những xúc cảm của cuộc sống. Thế nhưng họ lại là những con người với những năng lực tuyệt vời. Với em, đó là một nơi vô cùng kỳ thú. Vào buổi chiều ngày Giáng sinh, Ella cùng bà đến thăm ngôi trường đặc biệt ấy. Và đó là lần đầu tiên, Ella nghe bản sonata "Ánh trăng" của  Beethoven.

Sau một buổi chiều vui chơi thỏa thích cùng những người bạn mới, em cùng bà ở lại chuẩn bị Giáng sinh cùng mọi người. Giữa không gian ấm cúng của gian phòng, những đứa trẻ quây quần bên bàn ăn, các cô giáo cầm trên tay gói quà to nhỏ khác nhau, đi xung quanh phát cho từng bạn. Ở góc phòng, một cây đàn dương cầm đã cũ nằm ngay ngắn, Ella bị cây đàn thu hút một cách kì lạ. Em nhẹ nhàng tiến đến cây đàn quan sát với sự tò mò, thích thú. Thân đàn đã bạc màu đi không ít, một vài chỗ có những vết xước mờ. Một hàng phím dài, trắng và đều tăm tắp nổi bật giữ màu đen của cây đàn. Một âm thanh nhỏ vang lên khi Ella khẽ chạm vào phím đàn làm em vô cùng thích thú. Mải say sưa với những phím đàn, em không để ý một bóng người xuất hiện đằng sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai khiến em giật mình quay lại. Trước mặt em là một cô giáo trẻ, đang mỉm cười tươi tắn, nhưng cô không nói một lời nào. Cô lấy từ túi áo một quyển sổ con và cây bút, loay hoay viết rồi giơ ra trước mặt Ella: "Em thích cây đàn này sao?". Hóa ra, cô không thể nói được, chỉ có thể dùng chữ viết giao tiếp. Ella len lén nhìn, rồi nhè nhẹ gật đầu. Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ, cuốn sổ lại chìa ra trước mặt Ella, một dòng chữ nắn nót xuất hiện: "em sẽ được cảm nhận âm thanh kì diệu của nó sau khi chúng ta kết thúc bữa tối. "

Khi bàn ăn đã được dọn sạch, cô giáo nhẹ nhàng lách qua bọn trẻ, bước đến phía cây dương cầm. Cô mỉm cười nhìn Ella đang tiến lại gần, ngồi xuống và bắt đầu chơi nhạc. Tiếng dương cầm vang lên mỗi khi ngón tay cô lướt qua phím đàn du dương, trầm bổng. Đôi mắt Ella mở to, sáng lấp lánh đầy ngưỡng mộ khi nhìn cô và em cảm nhận được một niềm yêu thích mới mẻ đã nảy nở trong tâm hồn. Em cũng muốn được tạo ra những âm thanh tuyệt vời như vậy. Em muốn chơi đàn giỏi như cô.

***

Kể từ buổi tối Giáng sinh, mỗi chiều chủ nhật em đều xin phép bà đến đây để gặp cô giáo đã chơi đàn tối hôm ấy. Cô từng là giáo viên thanh nhạc tại một trường tiểu học ở vùng khác. Cho đến ngày, một tai nạn đã cướp đi của cô giọng nói, khiến cô không thể cất tiếng hát. Cô đã xin nghỉ việc, đến một trung tâm đào tạo dành cho người khuyết tật để học cách sử dụng ngôn ngữ tay. Sau đó, cô được luân chuyển công tác đến ngôi trường này và gắn bó với mọi người đến tận bây giờ. Ella không biết cảm giác mất đi giọng nói là như thế nào, nhưng chắc chắn đau khổ không kém lúc em mất đi con gấu bông yêu thích. Không thể nói được nhưng đổi lại cô đánh đàn rất hay. Những bản nhạc cô chơi, đều mang lại cho Ella niềm vui phơi phới và sự lạc quan. Em xin cô dạy em đàn, để có thể mang những điều tích cực cho mọi người, như cô mag đến cho em. Và thế là, đều đặn mỗi chiều chủ nhật, trên con đường mòn nhỏ luôn xuất hiện bóng dáng một cô bé cỡ 10 tuổi, tung tăng đi đến ngôi trường đặc biệt.

Ella bắt đầu học cách sử dụng ngôn ngữ tay. Em đều đặn đến thăm cô mỗi tuần một lần, trò chuyện và học đàn cùng cô. Em thường hái tặng cô những bông hoa nhỏ trong vườn hay vẽ những bức tranh ngộ nghĩnh đáng yêu. Ella luôn mong ngóng đến cuối tuần, để kể cho cô giáo nghe những câu chuyện xảy ra quanh em. Cô giáo cũng mong ngóng em như vậy. Cô dạy em âm luật, dạy em chơi đàn. Cô kể cho em nghe những câu chuyện trước kia dù chỉ bằng những cử chỉ tay, hay đôi khi là những dòng chữ trên trang giấy. Cô lo lắng cho em mỗi khi em bị ốm hay mệt mỏi. Có một sợi dây tình cảm vô hình đã hình thành giữa hai người và ngày càng bền chặt, thắm thiết.  Dưới sự chỉ bảo ân cần của cô, đôi tay Ella dần trở nên dẻo dai, những nốt nhạc em đánh cũng ngày một trong trẻo, rõ ràng hơn. Em đã có thể chơi trọn vẹn một bản nhạc ngắn mà không gặp bất cứ trở ngại hay sai sót nào. 

Vào một ngày khi Ella, cô giáo nói sẽ dạy cho em chơi bản nhạc của nhà soạn nhạc mà cô ngưỡng mộ nhất - bản sonata "Ánh trăng" của Beethoven. Bản nhạc ấy cũng là sự tò mò lớn nhất của Ella với cô. Mỗi khi em đến thăm, cô đều chơi nó đầu tiên và gần như chìm đắm trong những âm thanh của nó. Em luôn tự hỏi bản nhạc ấy tại sao được cô đặc biệt yêu thích như vậy. Em mang sự tò mò ấy nói với cô. Cô mỉm cười, lấy ra quyển sổ nhỏ, bắt đầu viết để giải đáp cho sự tò mò của cô học trò nhỏ. Ngày cô gặp tai nạn mất đi giọng nói, là ngày cô đang chơi bản nhạc sonata này. Cô không ám ảnh, mà yêu quý nó, bởi nó đánh dấu ngày cô chạm tay vào một thế giới khác, thế giới với những con người, mà ở đó, họ có thể không thể cảm nhận cuộc sống một cách trọn vẹn, nhưng trái tim của họ luôn dịu dàng và ấm áp; thế giới mà ở đó, cô tìm lại được những giá trị sống đẹp đẽ mà trước đây đã lãng quên. Bản sonata ấy giống như tên gọi, chính là ánh trăng dịu dàng soi chiếu tâm hồn từng u uất và tối tăm của cô. Và hơn hết, bản nhạc ấy được viết bởi một nhà soạn nhạc cũng mang trong mình những khiếm khuyết, khiến cô có thêm dũng khí để vượt qua mặc cảm và sống vui vẻ. 

Câu chuyện về bản sonata cô yêu thích nhất, đã để lại cho một cô bé 10 tuổi như Ella ấn tượng sâu sắc. Và em đã yêu bản nhạc ấy, như cách mà em yêu quý cô giáo của em. Ella chăm chỉ tập đánh bản nhạc ấy. Nhưng đến ngày em đã có thể thành thạo đánh bản sonata hoàn chỉnh, cô lại không thể nghe nó một cách vui vẻ và hãnh diện. Cô đã rời đi vào ngày thứ bảy, một ngày trước khi Ella đến thăm vì sự luân chuyển công tác ở trung tâm nơi cô được đào tạo ngày trước. Trước khi đi, cô đã để lại cho Ella tất cả sao bản của những bản nhạc mà cô đã dạy em đến nay, những bản nhạc của Beethoven cùng với bản sonata "Ánh trăng" hoàn chỉnh. Cùng với đó là một lá thư ngắn:" Hãy tiếp nối hi vọng của Beethoven, của cô và cả của em nữa nhé". Ella nhìn những bản nhạc chép tay của cô để lại, khóe mắt rớm nước, nhưng trên môi nở một nụ cười. Bởi em biết, cô giáo em yêu quý, đã mang đến cho em tình yêu âm nhạc, niềm lạc quan và hi vọng vào tương lai, và chắc chắn ở một nơi nào đó, cô vẫn từng bước dõi theo em.

Đặt tách trà đã vơi không ít xuống bàn, Ella ngước lên nhìn Bell, lúc này dường như vẫn đắm chìm trong câu chuyện:

- Mỗi khi chơi bản nhạc này, em lại nhớ đến lần đầu tiên gặp cô. Những khi ấy, em cảm giác như cô đang ở bên cạnh, mỉm cười với em vậy. Có lẽ hình bóng của cô và bản nhạc này đối với em đã hòa làm một. Nó đã trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của em giữa cuộc sống đầy những chông gai và nguy hiểm này.

Lúc này, Bell đã thoát khỏi câu chuyện, và trở về với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày. Cô mỉm cười, nói: 

- Cô giáo em, giống như một thiên sứ vậy. 

- Đúng là như vậy - Ella cười - một thiên sứ mang ánh trăng của hi vọng.

Nguồn: Pinterest

Tác giả: Diệu Linh