Đảo Cô Lin, Trường Sa, ngày 7 tháng 2 năm 2024, hôm nay đã là ngày 28 Tết. Xế chiều biển Đông nhẹ buông hoàng hôn xuống, đẹp và huyền diệu biết bao… Ánh dương dát vàng dát bạc ấy trải đều trên mặt sóng biển lăn tăn, hóa thành những viên kim cương óng ánh, sáng rực đôi mắt ai. Vạn sự dường như muốn phô hết những tinh túy mật ngọt nhất để lưu lại chút gì đặc biệt cho những ngày giáp Tết này. Tôi ngồi đây trong bộ quân phục của lính hải quân, một mình nhưng không cô đơn. Khí xuân đã lan tỏa, hòa vào cả tiếng sóng biển và tiếng lòng người. Đưa ánh mắt ra xa, trước mắt tôi là một thảm nước xanh thăm thẳm trải dài vô tận. Dường như có chút gì đó làm lòng tôi trống rỗng rồi lại lấp đầy chỉ trong khoảnh khắc. Đã ba mùa xuân tôi xa quê kể từ ngày mẹ giã từ anh em chúng tôi…

Trong miền ký ức nhỏ bé nơi tôi có mùa xuân năm ấy, ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Chúng tôi - những đứa trẻ hồn nhiên cùng nhau vây quanh nô đùa bên nồi bánh chưng của mẹ và ngoại. Mẹ nói vọng từ trong căn bếp nhỏ: 

- Thằng Tí trông chừng các em cẩn thận, đừng để bị bỏng nghe.

- Dạ vâng mẹ!

Vui thật, những đứa trẻ quấn quýt bên áo mẹ, chỉ mong được mẹ vỗ về và được nghe những câu chuyện thần tiên của ngoại. Tết trong tôi là vậy, không cần trang hoàng nhà cửa lộng lẫy, không cần những phong bao lì xì dày cộp, chỉ cần có mẹ ở bên cũng đủ để thổi vào hồn trẻ thơ hơi ấm diệu kỳ của nơi gọi là gia đình. Ôi những mảnh hồi ức không quên ấy, tâm tôi xin giữ trọn làm của riêng, để mai kia khi nhớ đến thì cũng là có chút vui nhen nhóm trong lòng.

Dẫu sao, xuân cũng là một nàng thơ chung tình, vẫn đến bên lòng người mỗi độ tháng Giêng theo đúng hẹn, mang theo cả sinh khí mùa Tết tràn ngập khắp nơi ngay cả ở một miền đảo xa xôi giữa dặm khơi này. Có cậu lính trẻ đi qua, gặp tôi và nói:

- Anh ở lại ăn Tết với anh em trong đội vui vẻ nhé, em về với bố mẹ đang ngóng ở quê lắm.

- Ừ chú đi mạnh giỏi nghe!

Hải quân chúng tôi là vậy, vẫn yêu mến, đoàn kết, chúng tôi trao cho nhau những lời hỏi han tận tình và luôn dành cho nhau những lời chúc chân thành, tốt đẹp nhất trước mỗi lúc đi xa. Nhìn dáng vẻ tươi cười, rạng rỡ của cậu lính trẻ kia, tôi chợt cảm thấy định nghĩa “hạnh phúc” cũng thật giản dị biết bao. Hạnh phúc khi ấy đơn thuần là được quây quần, sum họp bên gia đình mình mỗi dịp Tết đến xuân về. Tự bao giờ, thứ hạnh phúc giản đơn ấy lại trở thành một thức quà hiếm hoi cho kẻ xa nhà.

Trong phút trầm tư và đầy rối ren trong lòng, có chút giật mình làm tôi phát giác - tiếng sóng… Tiếng sóng rì rào, từng đợt vỗ vào bờ, cái trong trẻo thuần khiết của thứ thanh âm này luôn là liều thuốc thanh lọc tâm hồn tôi. Từ khi sinh ra, cuộc đời tôi đã gắn liền với vị mặn mòi của biển cả, với nền cát trắng mịn màng nâng đỡ bàn chân cùng tiếng sóng vỗ về hồn trẻ. Và giờ đây, tôi trở thành một người lính hải quân - mang trong mình trọng trách bảo vệ lãnh thổ biển đảo của dân tộc. “À phải rồi” - có ý niệm gì đó chợt nảy ra trong đầu kẻ suy tư này - tôi nhớ Tết năm xưa mẹ từng nói:

- Nếu một ngày mẹ không ở bên con nữa thì sóng vẫn sẽ ở bên con.

Ra là vậy, mẹ chưa bao giờ đi, mẹ hóa vào biển cả, nâng đỡ và nuôi dưỡng những mầm non nhỏ. Tôi thầm nghĩ: “Vậy ra, chưa Tết nào con thực sự cảm thấy cô đơn mẹ ạ. Tiếng sóng biển như tiếng lòng mẹ, che chở và nuôi dưỡng tâm hồn con thế đấy. Phải chăng, sự tủi thân cũng chỉ là nhất thời, nhường chỗ cho sự bất tử của tình yêu gia đình, cho mối dây liên kết giữa mẹ và con, dẫu là âm dương cách biệt. Mẹ ơi, mẹ ở đó có thấy con không? Cu Tí của mẹ lớn thật rồi này. Con ở đây ăn Tết với anh em vui lắm mẹ ạ. Mọi người yêu thương, quý trọng con, họ như gia đình thứ hai của con vậy. Mẹ ạ, con biết mẹ chưa từng đi, mẹ vẫn đang đồng hành bên con theo một cách khác… Mẹ đừng lo mẹ nhé”. 

Một mùa Tết đang đến, lòng tôi dù còn vương vấn chút gì đó nơi Tết xưa, nhưng dù sao cũng vẫn thanh thản và nhẹ nhõm hơn hẳn khi có những người đồng đội bên cạnh - những người con của biển cả. Tết ở đất mẹ chắc vui lắm nhỉ? Nhưng với tôi, Tết trên Cô Lin này cũng đủ để sưởi ấm hồn người rồi. “Một mùa Tết đang đến, lòng con lại thêm thanh thản hơn mẹ ạ…”

“Khoảnh khắc mùa xuân đã đến gần.

Mây bàng bạc vẫn ngủ lang thang.

Cỏ hoa lấp lửng trời đông tiết.

Chim én chưa về báo hiệu xuân.

 

Đất nước mang hình tia chớp lửa.

Đồng bào còn rạn dấu chia phân.

Từng cơn gió chướng đầy sinh khí.

Rạo rực nàng xuân đến thật gần”.

 

Chờ xuân (Tác giả: Trần Minh Đạo)

Tác giả: Bảo Anh