Buổi sáng ngạt thở. Tôi nhận được email từ một người bạn cũ . Cậu bảo cậu nhớ tôi. Điều đấy khiến tôi cảm thấy phiền phức. Những nỗi nhớ ngắt quãng… hoặc tức thời, thực sự khiến tôi cảm thấy phiền muộn vào một buổi sáng thứ Bảy nắng không vàng và độ ẩm tăng cao.

Cậu bảo cậu đang uống cà phê trên tháp Nhà Thi Đấu, nhìn xuống quảng trường có nhiều người qua lại. Có một chàng trai cao to, ăn mặc trẻ trung và khác thường đang ôm mặt người yêu và cười khanh khách. Cậu nhìn chàng trai đó và nghĩ đến tôi. Trong email, cậu gửi lời cảm ơn công nghệ 4G đã giúp cậu gửi nỗi nhớ đến tôi.

Cậu lại đùa, tôi biết. Điều đó để email của cậu bớt "vô lý". Dù là vậy, nó cũng khiến tôi cảm thấy trong lòng xáo trộn. Cậu thật giỏi, biết dùng những thứ khiến tôi lay động. Vì cậu biết rõ, rất rõ, cho dù có đi đến đâu, yêu bất kì người nào, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được quảng trường mùa đông rộn rã tháng Mười hai, lúc thành phố bắt đầu rục rịch trang trí đèn và trong lòng người đã bắt đầu nghĩ đến "how to say Merry Christmas"; 2 con người đó vào tối hè nào cũng hóng gió ở quảng trường, mua que kem, ngồi tâm sự và nhìn những đứa trẻ nô đùa, hướng thẳng về tương lai...; rồi cả những đêm dài ngồi nói không hết chuyện trên chiếc ghế thân thuộc tháp Nhà thi đấu, nhâm nhi tách cà phê, nơi mà gió đông ngùn ngụt thổi qua. Cảm giác ấy… khiến tôi cảm thấy khâm phục cậu trong cách gợi lại kỉ niệm.

Nhưng … Không.

Khi sống trong một thành phố quanh năm tỏa nhiệt, thật nguy hiểm. Cậu sẽ không biết mình có thể trông đợi gì. Hi vọng của cậu đối với thời tiết gói gọn trong vòng "Mưa hay không mưa". Cậu sẽ "ngoại tình tư tưởng" với những thành phố "người yêu cũ", "fling", "seasonal"... Cậu không thể thủy chung với nơi mà cậu đang sống. Cậu đi lại trong lòng thành phố, mà trái tim ngùn ngụt cháy những nỗi nhớ hoang mang. Cậu chính thức trở thành kẻ phản bội đáng thương và tội nghiệp. Sẽ không ai xét tội cậu, nhưng có khi nào cậu được yên? Không khi nào cả! Trừ những buổi đêm hiếm hoi, chạy xe ngoài phố, gió lùa sâu vào cổ áo. Cậu phát điên! Ừ. Chính thức phát điên!

Tôi không hồi đáp email của cậu. Những nỗi nhớ ngắt quãng… Chúng ta không nên nuôi dưỡng chúng, dung túng chúng, cậu ạ!

Thời gian mà. Tôi cũng không còn trẻ trung như xưa nữa, không còn trẻ con tinh nghịch như xưa nữa rồi!

Hơn tất thảy mọi chuyện. Tôi không muốn muộn phiền thêm bất kì điều gì nữa… Cảm ơn vì cậu vẫn nhớ đến tôi, tôi cũng vậy, vẫn nhớ những kỉ niệm đó. Nhưng những kỉ niệm đó làm "những nỗi nhớ ngắt quãng" xuất hiện, hay quên nó đi, loại bỏ khỏi con người cậu, để mang lại một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

 

Nguồn: NMC, Pinterest

Tác giả: Tiến Dũng