“Sự cao quý của nghề giáo đến từ tình yêu chân thành!”

Tiếng lạch cạch vang lên từ trong bếp, cả nhà tôi đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn thì chợt có tiếng “keng keng” rung lên ngoài cửa. Tôi bước ra mở cửa, bất ngờ nhìn thấy một bóng người đàn ông trước mặt. Anh ta cao lớn, dáng người thư sinh, trang phục nhìn khá trịnh trọng…

- À, xin chào! Tôi là Lâm, hôm nay đúng ngày nhà giáo Việt Nam, tôi lên đây thăm thầy giáo chủ nhiệm cấp 3. 

- Giáo viên chủ nhiệm sao?

- Vâng, là thầy Cường.

- À, ra anh Lâm đây là học sinh năm xưa của cha tôi, thật ngại quá để anh đứng ngoài trời lạnh vậy, mời anh vào nhà!

- Vâng, xin cảm ơn… Cả nhà đang ăn cơm sao?

- À chuẩn bị ăn, hay là anh vào ăn cùng chúng tôi, tiện thể bầu chuyện với cha tôi luôn.

- Vậy làm phiền mọi người rồi!

Trong căn phòng ấm cúng, cả nhà tôi lắng nghe anh Lâm và cha tôi trò chuyện. Câu chuyện nhẹ nhàng, vui vẻ, thỉnh thoảng lại làm một người cười ngặt nghẽo…

Sau khi tiễn Lâm về, tôi chuẩn bị lên giường ngủ thì thấy bóng cha tôi ngoài hiên, trầm mặc. Tôi khoác nhẹ chiếc áo rồi đi ra, ngồi xuống cạnh cha, tôi ngước lên nhìn ông và hỏi:

- Cậu Lâm đó, có phải là cậu bé mồ côi ở xóm trại mà ba hay kể cho con nghe lúc nhỏ không ạ?

- Đúng rồi, là cậu bé đó, nó vừa về nước, nghe nói cũng thành đạt, ổn định gia đình rồi. Ngày xưa, nhớ cái lúc cha mới gặp cậu ấy, cậu ấy vẫn còn là một chú nhóc còi xương quanh năm đi học chỉ độc có một bộ quần áo cũ. Hôm nay cậu ấy đến làm cha cũng rất bất ngờ, sau bao năm mà vẫn còn nhớ đến người thầy già này!

Tôi bồi chuyện với cha chút ít, lòng lại như canh cánh điều gì. Cuối cùng vẫn không kìm được, tôi hỏi cha:

- Cuối tuần tới, trường cử con và mấy anh chị em lên thăm một ngôi trường trên vùng cao, điều này chắc cha cũng biết. Chỉ là con vẫn luôn lo nghĩ, chả rõ có thể cho các em một lời hứa về tương lai phía trước như cậu Lâm không… Cả đời con đã nghe cha kể biết bao nhiêu câu chuyện, đã chứng kiến bao nhiêu hoàn cảnh, nhưng đến giờ đối mặt, con vẫn thấy mình chập chững quá!

Cha cười nhẹ, rồi đặt tay lên vai tôi. Cứ thế một hồi lâu, ông quay sang cất một chất giọng khàn khàn chậm rãi:

- Sự cao quý của nghề giáo đến từ tình yêu chân thành!

Đêm đó, tôi về giường, mắt nhắm rồi mà lòng vẫn không yên nổi. Chưa bao giờ, lòng tôi lại bộn bề suy nghĩ như thế. Trằn trọc đến tận canh ba…

Địa hình miền cao trắc trở, mấy hôm trước do mưa lớn mà đất nhũn ra thành bùn, xe chúng tôi đã mấy lần phải dừng lại để đẩy lên dốc. Sau nửa ngày trời, chúng tôi đến nơi. Trước mắt tôi là một ngôi trường nhỏ, hai bên rìa tường những rêu bám phủ một sắc xanh cổ, nhìn là biết đã trải qua bao nhiêu thử thách của thời gian và thiên nhiên. Trong căn phòng nhỏ, âm thanh đọc bài của các em học sinh đã xua đi tiếng nước chảy từ mái dột, ánh sáng từ ô cửa sổ soi lên từng trang vở, xóa tan màu ẩm mốc, tối tăm. Tôi bước vào, đón chúng tôi là một thầy giáo già, thầy nở một nụ cười hiền hậu, tay bắt mặt mừng, rồi thầy giới thiệu chúng tôi với lũ trẻ:

- Đây là thầy Hải và các thầy cô từ miền xuôi lên đây thăm trường ta, các em hãy cho thầy cô một tràng pháo tay nào!

Tức thì, một tràng vỗ tay vang lên trong căn phòng, lòng tôi như hửng nắng…

Chúng tôi phân phát quà cho các em nhỏ, nào là quần áo, sách vở, đồ dùng học tập, thực phẩm, … món nào cũng được đón nhận bằng cả một niềm vui sướng thấy rõ. Trong lúc phân phát, một cậu bé đột nhiên đến trước mặt tôi, nhỏ giọng gọi. Tôi cúi người xuống rồi hỏi em:

- Em có chuyện gì cần thầy giúp không?

- Thưa thầy, em… em… em xin thầy thêm vài quyển vở được không ạ?

- Tất nhiên là được, của em đây - vừa nói tôi vừa rút thêm vài quyển vở, mắt bất giác để ý đến đôi tay chai sần gầy gò đang đưa ra...

Một lúc sau, không biết vì điều gì thôi thúc, tôi tiến đến hỏi thầy hiệu trưởng:

- Thưa thầy, tôi có chút tò mò về hoàn cảnh của em bé kia!

- À, cậu bé đấy ư? Ôi! Khổ lắm! Bố cậu bị bệnh tâm thần, ngày nào đi học cuốn vở cũng bị rách thảm thương, nhìn là biết bố cậu bé làm, mà cậu bé không bao giờ nhận!

Tôi không khỏi bất ngờ, trong lòng ngờ ngợ, mắt tôi cay cay, cổ họng nghẹn ngào không lên tiếng nổi. Vài phút sau, tôi tiến đến gần em, nhìn vào cậu bé cả người gầy yếu, cúi xuống hỏi:

- Thầy hỏi em nhé: Em có yêu gia đình mình không?

- Thưa thầy có ạ!

- Vậy thì em phải cố gắng học tập thật giỏi nhé, sau này mới có thể chăm sóc gia đình và bản thân được.

- Dạ vâng ạ!- em cười rạng rỡ nhìn tôi, ánh mắt nhỏ bé sáng rực một ý chí kiên cường.

Tôi ôm em thật chặt, mắt đã ngân ngấn nước, trong lòng như tràn ngập một quyết tâm mạnh mẽ. Tôi đã đến với nghề giáo từ lời khuyên của cha, và tôi sẽ sống với nghề giáo bằng tất cả tình cảm chân thành của mình!

Vài ngày sau, chúng tôi chia tay thầy hiệu trưởng và ngôi trường nhỏ. Lúc về nhà thì trời đã đêm muộn. Tôi ngả lưng lên giường, nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cậu bé ấy, lòng nổi lên một niềm hạnh phúc và phấn chấn kỳ lạ. Đêm đó là đêm tôi ngủ ngon nhất từ trước đến giờ!


 

 

 

Nguồn: NMC, Pinterest

Tác giả: Diệu Hiền