Bây giờ là tháng Mười! Tháng Mười, ngày Thu về gõ cửa con tim bằng những cơn mưa nhè nhẹ bay, bằng vạt nắng rơi trên góc phố, bằng chút gió thoảng se mát làn da, bằng tiếng xào xạc chân ai đi trên lá, và đêm đêm người hoạ trăng lững lờ có nửa. Một nửa của khí thu dịu dàng như vương nỗi muộn phiền, để lòng người chênh vênh. 

Nhưng Thu chín mùa, hoa không nở nữa, quỳnh không nở nữa. Con nhớ ngày ấy, trong đêm tĩnh mịch, khi chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt, tiếng dế kêu nhè nhẹ, quỳnh nhẹ nhàng mở môi hoa, xoè cánh trắng mỏng manh đón sương đêm. Đó là ấn tượng đầu tiên của con về loài hoa mẹ yêu - hoa quỳnh. Nhưng cũng ngay sáng ngày hôm sau, quỳnh hương rủ cánh tàn từ bao giờ. Hoá ra quỳnh chỉ nở một lần trong đêm, toả hương trong tĩnh lặng, nhẹ nhàng vén bóng tối bằng sắc trắng, rồi buông mình về hư vô. Rồi quỳnh sẽ lại nở trong mùa tới. Mà mẹ đã đi xa, thật xa, xa đến nỗi trong mơ cũng khó mà chạm tới… Những đêm dài vò võ, con ngồi bên cây hoa mẹ trồng, ngồi đợi quỳnh, đợi người về từ giấc mơ. Một chiếc ghế, một bàn gỗ nhỏ, chút trà thơm, con có thể ngồi trước hiên từ đầu tối đợi quỳnh nở. Và cũng lạ lắm mẹ ạ, con thường mơ thấy mẹ khi ngủ quên trong những đêm ngóng quỳnh hoa. Có đêm con mơ thấy giọng mẹ: “Mẹ thương em nhiều lắm”, tưởng như mẹ vẫn ở đây thôi, vẫn bên cạnh con thôi, trong không gian hương hoa vẫn thoảng bay. Con nhắm chặt mắt, không muốn thức dậy. Để rồi khi choàng tỉnh, nước mắt đã chực trào lúc nào chẳng hay. 

Thu đến - ngày quỳnh không nở, ngày mẹ không còn. Dù con có sợ thì Thu vẫn cứ đến. Thu không có lỗi gì, vẫn cứ đẹp dịu dàng như nó vốn có. Nhưng Thu buồn đến nao lòng. Thu cuốn xào xạc lá vàng vào cõi hồng hoang. Thu để lòng yêu trôi đi mãi. Thu se sắt ngậm ngùi một nỗi ưu tư từ thuở xưa đến mãi tận bao giờ. Và đến bao lâu nữa thu mới thôi khắc khoải, Thu ơi? Cõi sâu lòng mình, con vẫn luôn thấy ân hận. Day dứt vì sao chưa nói đủ yêu mẹ thành câu, chưa chịu hỏi vì sao trước những mệt mỏi cuộc đời mà mẹ vẫn bao dung, hiền dịu? Sao chưa biết nhìn sâu vào ánh mắt mẹ để hiểu hơn cuộc đời gian truân mà bàn tay mẹ vẫn luôn chắt chiu thành hạnh phúc? Sao ngày gió trời trở lạnh mà không quan tâm căn bệnh cũ lại làm mẹ đau đớn? Sao không biết lắng nghe tiếng nấc thầm nghẹn ngào của mẹ trong những tấm tức cuộc mưu sinh?…

Mùa thu năm ấy, con đã trưởng thành, nhưng lâu hơn trong giấc mơ… Nhận được tháng lương đầu tiên cũng là khi tháng Mười về. Nhìn khắp con đường, đâu đâu cũng là những tấm băng rôn đỏ, những bảng hiệu cửa hàng hoa với dòng chữ: “Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam”. Chợt, con nghĩ đến mẹ, nghĩ ngay đến việc tặng mẹ bó hoa rực rỡ nhất đời. Phải rồi, mẹ sẽ vui lắm đây! Con ào vào tiệm hoa đặt ngay một bó lớn với những bông đẹp nhất, cánh hoa dày, lá xanh rì, tươi mơn mởn, không quên bảo cô chủ tiệm phun thêm ít kim tuyến lấp lánh. Hạnh phúc lâng lâng, con ôm chặt bó hoa, hăm hở bước ra đường. Nhưng rồi, hình như chợt nhớ ra điều gì đó, bước chân bỗng khựng lại… Biết đi đâu bây giờ? Mẹ ở đâu? Mẹ ở trên những đám mây xa kia ư? Mẹ đang miên man trong giấc ngủ sâu? Hay mẹ đang về bên cây quỳnh hoa đã sớm rụng những cánh cuối cùng vào mỗi chiều tháng Mười? Và dáng con u sầu ngồi đợi mẹ suốt bao năm xa cách…

Lại Thu nữa rồi mẹ ạ! Thu vẫn như thuở nào, nhè nhẹ ru hồn người trong yên lặng. Vậy mà lòng con tê tái biết bao. Bao nhiêu Thu rồi con không nhìn thấy mẹ? Bao nhiêu Thu rồi con không nghe được hơi thở ấm nóng của mẹ? Bao Thu rồi con vừa sợ vừa mong? Chỉ còn biết kiếm tìm hình bóng mẹ trong ánh chiều tà, chỉ biết lặng yên theo dòng nước mắt nhạt nhoà, lặng yên nhớ… lặng yên hồi tưởng… lặng yên yêu thương… Tìm mẹ giữa dòng thời gian chảy trôi, nếu được trở lại, con sẽ nói hết lời thương vẫn nhức nhối, sẽ ôm mẹ chặt hơn, ôm mẹ nhiều hơn, ôm tất thảy những phiền muộn làm mẹ trăn trở, nhọc lòng… để chẳng hoài nỗi đau: “Tất cả đã muộn.”

Tháng Mười heo may về, con nhớ mẹ, nhớ cả hương hoa mẹ yêu!

Nguồn: Internet

Tác giả: Quỳnh Anh