Một ngày tháng Năm, tôi đã thấy nắng hạ lấp lóa, vàng óng như can mật ong sóng sánh. Nắng rải thảm vàng xuyên qua ô cửa, một sắc vàng trong veo, lúng liếng như đôi mắt đứa trẻ thơ chưa vướng bận âu lo. Dáng hình kí ức ngày nào của những cô bé, cậu bé bỗng đứng chênh vênh. Phía bên kia tuổi trẻ hun hút thấp thoáng chỉ còn là vùng xa xăm. Thanh xuân của cậu, của tôi đều ở đây. Những ngày nắng vàng soi mình trong màu áo trắng để lại khoảng trống mênh mang vô tận, ngay cả khi chỉ trong chớp mắt, trong làn gió bay lãng đãng đầy những sắc màu và thanh âm…

Nắng tháng Năm đẹp, như nhẹ nhàng hôn lên hồn tôi những buổi sớm cuối cùng trên sân trường. Có người nói nắng tháng Năm chẳng mấy dễ chịu đâu. Nhưng tuổi 17 còn mấy lần tôi được đưa tay hứng lấy giọt nắng nơi hành lang thân quen? Tự hỏi, nếu cuộc đời là một chuyến tàu tốc hành và tuổi trẻ tựa cơn mưa rào, đến một cách bất ngờ rồi lại vội vã rời đi, chúng ta chỉ có một đời để sống, một tuổi trẻ để nở hoa, vậy tôi đã sống hết mình cho mùa hoa đẹp nhất chưa? Sống hết mình? Tôi chẳng dám khẳng định đâu, vì sau này tôi cũng sẽ nhớ lắm, tiếc lắm và lao về ôm chầm lấy những mảnh ghép thuở dĩ vãng thôi. Nhưng tôi tự tin rằng tuổi trẻ đã sống thật với cảm xúc của mình trong từng nhịp thở đi qua, sống không cần kìm nén, để những thương yêu, ấp ủ theo mình suốt hành trình, để mỗi cánh hoa rơi đều đã thu trọn dáng vẻ yêu kiều vào đáy mắt trong veo.

Những ngày cuối, chẳng thể buộc được gió, không thể tắt nắng, lại càng không thể cầm giữ được thời gian, chỉ còn một cách là tranh đua với thời gian, tranh thủ ôm trọn từng khoảnh khắc. Đó là khi tôi nhận ra bằng lăng chưa bao giờ lỡ hẹn với khoảng sân trước cửa lớp khi nắng hạ ngại ngùng cất áo. Không như cánh phượng rực lửa kia, bằng lăng luôn phai màu ngay khi chưa kịp tím một tháng Năm, nên tôi yêu bằng lăng đến độ nhắm nghiền mắt để cảm nhận sự ngọt ngào khi vòm hoa tím còn đậm còn tươi, khi thời gian chẳng vụt chảy trôi khỏi kẽ tay… Đó còn là khi những tâm sự từ đáy lòng được bộc bạch với thầy, với cô, với bạn bè, là những lời yêu thương còn chưa tỏ, là ánh mắt hi vọng của ba, là nụ cười động viên của mẹ, là những phút giây tôi chỉ muốn cuộn tròn trong vòng tay gia đình, để mọi áp lực ngoài kia bỗng nhẹ bẫng đi như cơn gió chốc thoảng qua… Có chộn rộn không? Có bồi hồi không? Có thương tiếc không? Có nguôi ngoai được không khi hình ảnh cô gái nhỏ để sự hồn nhiên và vô tư trải rộng trên con đường ngày tan học không còn?

Cậu có muốn cùng tôi đi qua nền tháng Năm - nơi có mái trường thấp thoáng những hàng cây rợp bóng để gió thả vài chiếc lá khô xuống suối tóc dài? Chúng ta sẽ dạo quanh giữa một rừng cờ phấp phới, sẽ nhặt từng vốc đầy ắp tay những chiếc máy bay màu vàng nâu bé xíu, tung mạnh lên cao rồi cười sảng khoái. Rồi tôi sẽ dắt cậu ghé lại phòng thư viện thân quen, cùng nhau lục lọi, tìm kiếm những cuốn sách ưa thích, ta sẽ hả hê khi tìm được mà cười khúc khích. Và còn nữa, hồi đó tôi thường đến một quán cà phê gần trường, hãy cùng ghé vào, tôi sẽ chỉ cho xem góc bàn tôi hay ngắm mây trời gió nước, ngắm mái trường với bao ấp ủ về một chân trời mới gửi trọn vào ước mơ, trong tiếng radio cũ mèm khiến tôi cuộn tròn trong vùng ký ức thật đẹp, thật thơ. Nắng tháng Năm có hiểu tôi, từng ngày cuối vẫn hay đứng ở ban công ngước nhìn trời, thả vào đó bao dòng tâm sự, nên đã trả lời tôi bằng tiếng chổi xào xạc của bác lao công, như thủ thỉ, tâm tình rằng mọi thứ vẫn ở đây, rằng tôi đã kí thác mảnh hồn vào vạt nắng khi rực rỡ nhất. Nắng sẽ giữ cho tôi, cho cậu, để mỗi khi nhìn lại thấy nhớ…

Nào, hãy để nắng khẽ cầm tay, hãy khẽ nhắm mắt và cùng tôi dạo chơi trên nền tháng Năm. Hãy cứ nhắm mắt như thể để tôi dắt cậu đi giữa những nhớ quên mà ta chưa có dịp nói cho nhau nghe. Tôi sẽ cùng tiếng ve kia hát khúc ca của tháng Năm. Khúc ca nắng về! Để nắng được thấy nụ cười hiền hòa trên môi cậu, môi tôi, và chính trong lòng nắng yêu thương. Rồi để một mai, khi tất bật chạy đua theo những cuộc làm người, ta dừng chân ghé lại, tần ngần đan tay, hứng lấy mùa phượng nở rụng đầy trên kẽ ngón.

Cảm ơn cậu vì đã trở thành một phần thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì đã ân cần, dịu dàng, không chối bỏ, cùng tôi đi hết đoạn hành trình. Cảm ơn vì đã cho tôi những phút giây cháy hết mình như cái nắng thiêu đốt ngày hạ, vì đã vỗ về những ngày mưa trong lòng, vì đã cho tôi biết hi vọng, biết chờ đợi, biết nhớ mong, biết tiếc nuối, vì đã cùng tôi lần giở kí ức về mùa hoa ta sắp bỏ lại sau lưng. Cảm ơn vì tất cả, cảm ơn nhiều lắm vì đã cùng nhau trưởng thành, cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui buồn, cùng nhau vấp ngã để lại kiên cường đứng dậy, cảm ơn vì những vết thương đã đóng vẩy thời gian, vì đã hoàn thiện đối phương. Hân hạnh vì đã được gặp cậu. Chỉ mong những mùa sau này hoa sẽ luôn được sống trọn vẹn với mùa của riêng mình dù chỉ là một mùa rất vội. Rong ruổi trên những cuộc hành trình vạn dặm, bước chân sẽ có đôi lần chênh chao, muôn lối ngược xuôi dễ khiến ta nhầm đường. Khi ấy, hãy ngoảnh lại tìm về với những mùa hoa. Ngoảnh lại, để ru lòng an yên. Ngoảnh lại, để gói ghém từng hồi ức vụn vặt. Ngoảnh lại, để thấy hạt nắng vẫn ở đó, tí tách reo sau bão mưa đời người…

Nguồn: Dấu 05

Tác giả: Quỳnh Anh