Trong những thời khắc, những dấu mốc quan trọng của cuộc đời, ai là người đã đi cùng với cậu?
Còn nhớ ngày hôm trước thi xong, con chạy ra ôm mẹ:
- Mẹ ơi! Con làm bài tốt lắm, mẹ ạ!
- Thế tốt quá rồi! Con tốt nghiệp cấp 3 rồi, con trai mẹ thành người lớn rồi đấy!
- …..
Năm 6 tuổi, con bắt đầu đến trường đi học. Tối hôm trước buổi học đầu tiên, con hào hứng bảo mẹ: “Ngày mai con đi học, con là cậu học sinh cấp một, con lớn rồi!”. Ấy vậy mà trước ngưỡng cửa phòng học, con vẫn chỉ là đứa bé, lần đầu không có vòng tay mẹ chở che, con đứng khư khư, đòi mẹ, rấm rứt khóc. Phải có mẹ dắt vô chỗ ngồi, con mới thôi.
Lớp 9, con đối mặt với kì thi chuyển cấp đầy khốc liệt. Đầu năm học, con bảo mẹ, bằng cái giọng nửa vỡ của một đứa tuổi 15: “Con cũng sắp lên cấp 3 rồi mà mẹ, con lớn rồi!”. Dù vậy, hành trình ôn luyện thi cấp ba khiến con nhận ra mình thật bé nhỏ. Gần 10 giờ, bóng tối đã bao phủ ngõ phố, mẹ đứng chờ, mong ngóng con về. Con chợt thấy mình bé lại khi ngồi sau lưng mẹ, được mẹ chở về sau những buổi học bổ túc.
18 tuổi, con bước vào kì thi quan trọng nhất đời học sinh. Từ khai giảng lớp 12, con đã nói với mẹ, tự hào và kiêu hãnh rằng: “Giờ con 18 tuổi rồi mà mẹ, con lớn rồi!”. Thế nhưng đứng trước áp lực học hành, con hiểu ra mình luôn cần có mẹ. Ngày nhận điểm thi thử lần một, con ủ dột vì điểm thi không như ý, thất vọng về chính bản thân mình và sợ mẹ cũng buồn. Vậy mà, mẹ chỉ xoa đầu, mỉm cười và nói: “Không sao, chỉ cần lần sau con cố gắng hơn là được.” Thế là con phấn chấn hẳn.
Chiều ngày 8/7/2021, thi tốt nghiệp, con làm bài rất tốt. Ra khỏi phòng, con vui mừng chạy thật nhanh, dưới những tán cây còn đọng lại vài hạt mưa rả rích, long lanh trong ánh nắng ban chiều. Trên con đường ấy chạy về bên mẹ, con biết, mình thực sự đã lớn.
Lần này, khi không còn là đứa bé 6 tuổi, chạy về bên mẹ vì sợ trường lớp, không còn là thiếu niên 15 tuổi, chạy lại vì cần mẹ đưa đi đón về, không chỉ còn là học sinh lớp 12, chạy về bên mẹ trông chờ an ủi, vỗ về, mà con đã chạy với tư cách là…."Con trai mẹ thành người lớn rồi đấy!". Và không hiểu sao nghe câu này, nước mắt con lại rưng rưng.
Lạ thật đấy nhưng đúng mà nhỉ? Song nếu nó đúng thật, thì tại sao con phải khóc…. Trước giờ con vẫn luôn tự nhận, sau mỗi một cột mốc của cuộc đời, mỗi khi chuyển cấp, hay đạt được 1 thành công gì dù là nhỏ nhất: "Con lớn rồi!". Nhưng lần này, con không nói được gì hết, chỉ ôm mẹ.
Vòng tay của mẹ không còn ôm đủ vai con nữa, mẹ cũng chẳng còn cao hơn con nữa, nhưng mẹ vẫn làm con cảm thấy mình thật nhỏ bé, đủ nhỏ bé để lọt thỏm trong cái ôm ấm áp.
Con từng nghe có người nói: “Suốt cuộc đời mình bạn có thể gặp gỡ và yêu rất nhiều người. Họ tới rồi đi, nhưng chỉ số ít một vài người ở bên bạn đến cuối cùng. Đó là cha mẹ bạn.”
Cha mẹ là lời động viên khích lệ trong lòng người gặp khó. Cha mẹ là giọng nói thì thầm an ủi trong lòng người thất vọng. Cha mẹ là vòng tay luôn dang rộng dù đời này đầy khó nhọc. Cha mẹ là động lực trong lòng những người con đang nản chí.
Cảm ơn cha mẹ của con, những người đã luôn ở bên đồng hành cùng con trên chặng đường này.
Nguồn: NMC
Tác giả: Trung Thành, Đinh Hương