Cơn mưa dần tạnh. Tám giờ ba mươi tám phút. Khoảng sân trường lặng thinh. Trên những hành lang vắng vẻ chỉ còn những lời giảng và tiếng sột soạt khe khẽ của bút viết trên giấy. Rồi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ ra chơi đã tới. Giờ đây, ở mọi ngóc ngách của ngôi trường chuyên Nguyễn Trãi, đều tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ của các bạn học sinh.

Mái trường chuyên Nguyễn Trãi.

Cậu bước ra khỏi cửa lớp, thả tay lên băng lan can, từ từ cảm nhận cái mát lạnh từ thanh sắt ngấm đẫm nước mưa và gió giông. Cậu thả lỏng hai vai, rồi lấy hơi và thở ra một hơi thật dài. Không khí sau mưa trong lành như một buổi bình minh. Mùi hương từ hoa cỏ, từ đất và gỗ ẩm hoà lẫn với nhau phảng phất. Cậu dường như có thể cảm thấy từng nơ ron thần kinh của mình dãn ra theo làn khí nhẹ nhàng. Sau hàng giờ căng não chiến đấu với những con số và ký hiệu, cậu bỗng thấy trân trọng biết bao mười lăm phút xả hơi ngắn ngủi này. Khoảng sân trường giờ đây mang một vẻ đẹp thanh bình và thơ mộng khó tả. Từng chùm bằng lăng và phượng vĩ tầng tầng lớp lớp rủ trên tán cây còn vương mưa, lấp lánh như kim sa dưới tia nắng dịu dàng. Những khu nhà màu vàng bơ với mái ngói đỏ rực rỡ, xen giữa những lùm cây xanh mát thật nhẹ nhàng và thanh tao. Lúc ấy, cậu ước chừng mình có thể được mãi mơ màng trong khoảnh khắc ấy, theo làn gió nhẹ thoang thoảng hương thơm.  

Một góc sân trường

Nhưng rồi, một vệt nắng nóng bỏng và chói chang chạm lên gương mặt cậu, đánh thức cậu khỏi thoáng mộng mị. Như một lẽ dĩ nhiên, cái mát mẻ, trong lành sau cơn mưa rồi cũng phải nhường chỗ cho cái nắng oi bức của tiết trời mùa hạ. Dòng luân chuyển của thời gian không hề bỏ qua cho bất cứ sự vật nào nó bắt gặp; hương thơm sẽ tan đi, sắc hoa rồi phải héo tàn, và chính cậu rồi sẽ phải rời xa ngôi trường này, nơi trong ba năm qua, cậu đã gắn bó như một mái nhà thứ hai. Đó là một sự thật không thể nào thay đổi được. Và trong lồng ngực, cậu cảm nhận được một thứ cảm xúc kỳ lạ mà quen thuộc mà cậu từng thấy trong lúc nhìn ngắm khoảng sân phủ lá vàng hay những cành hoa đào tết. Nó gần như là sự nuối tiếc và hoài cảm, dành cho những sự vật tuy đang hiển hiện trước mắt nhưng đã tiền định là sẽ không còn. Nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy, cậu bất chợt nảy ra một suy nghĩ…

Liệu rằng tất cả những sự vật đó sẽ cứ vậy mà biến mất khỏi thế gian, mà không để lại lấy một dấu vết nào, một chỉ dấu dù chỉ nhỏ nhất cho sự tồn tại của chúng? Dĩ nhiên là không! Cơn mưa tuy đã qua đi, nhưng những giọt nước mát lành nó mang lại cho thế gian sẽ mãi được giữ lại trong mạch nước ngầm và cây cỏ, tạo ra những mầm sống tươi mới; sau cùng hơi nước sẽ lại được tái sinh thành mưa. Bông hoa bằng lăng mong manh tuy sẽ úa rũ, nhưng nó sẽ để lại những hạt mầm trong lớp vỏ quả, và vào một mùa hè không xa, những bông hoa bằng lăng mới sẽ lại nở rộ trên những tán cây xanh. Và ở tương lai, tuy cậu sẽ phải nói lời tạm biệt với ngôi trường ấy, hay diện mạo của trường sẽ có những đổi thay, đây sẽ mãi là nơi chứa đựng những kỉ niệm của cậu với thầy cô và bạn bè, với những tiết học dài, với những ánh mắt lướt qua. Trong tâm trí cậu, sẽ luôn tồn tại một ngôi trường Chuyên Nguyễn Trãi với nhiều niềm vui và nỗi buồn, thất vọng và hy vọng, với bao nỗ lực và ước mơ - một thời thanh xuân đẹp đẽ và đáng nhớ.

   Tiếng trống báo giờ vào lớp vang lên. Những âm thanh xôn xao cũng dần lắng lại. Dứt dòng suy tư, cậu quay trở lại vào lớp học, nơi vẫn còn những người bạn, thầy cô và cả chính cậu ở đây. Nhìn ra ngoài khoảng trời xa xa, cậu tự hỏi thầm: “Liệu sau nhiều năm nữa, khi quay trở lại đây, bầu trời còn xanh như vậy?...”

Liệu bầu trời có còn xanh như vậy?

*Tác giả: Hoàng Diệu Hương

Chuyên Toán, niên khoá 2022-2025

 

Thông tin chi tiết về cuộc thi viết "Nhắn gửi thanh xuân" nằm trong dự án Kỷ yếu "Nhắn gửi thanh xuân" và xuất bản sách nói do Hội cựu học sinh thực hiện xem TẠI ĐÂY