Bà thân yêu!
Hôm nay là ngày mùng 3 Tết, ngày mà tất cả mọi người vui vẻ đón năm mới tới, chúc nhau những lời chúc tốt lành nhất, tặng nhau những món quà đẹp đẽ biểu thị cho tình yêu thương. Thì ngày này 6 năm trước, cháu mất bà. Mọi người trong nhà đang chuẩn bị cho ngày giỗ của bà, còn cháu, cháu chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi một góc viết cho bà một lá thư. Bà ơi, cháu nhớ bà.
Mỗi khi Tết đến xuân về, cháu lại cảm thấy nhớ bà nhiều hơn
Cháu vẫn nhớ như in ngày 23 Tết năm ấy, giông tố đổ ập xuống gia đình chúng ta: Bà không may bị tai nạn, phải cấp cứu trên bệnh viện. Cháu chẳng thể nào tin nổi vào tai mình nữa. Chỉ mới hôm trước bà còn gọi điện cho gia đình cháu, hỏi han xem đã sắm sửa Tết chưa, Ông Công Ông Táo có về chơi với bà hay không, thế mà bây giờ... Mọi thứ trước mắt cháu như đổ sụp xuống. Ngày 23 Tết năm ấy, chưa bao giờ cháu đi một chuyến xe về quê lâu như thế, chưa bao giờ cháu cảm thấy đường về quê lại xa đến như vậy, và chưa bao giờ lòng cháu thấy lo lắng không yên những ngày trước Tết như 6 năm về trước.
Ngày này 6 năm trước, cháu mất bà.
Và rồi, khi chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện Thái Bình, cháu thấy chân cháu như bị đeo đá, sợ hãi không dám bước đi. Cháu sợ phải nghe thấy những điều cháu không muốn nghe, nhìn thấy những điều cháu không muốn nhìn. Trước cửa phòng cấp cứu, tim cháu thắt lại, không nói một lời nào. Chỉ đến khi có một vị bác sĩ trẻ đi ra, cháu mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Cháu men theo chiếc giường của bà đi vào phòng bệnh. Nhìn bà bông băng quấn đầy người mà nước mắt cháu ứa ra liên tục. Cháu cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại bà, được bà âu yếm vuốt ve. Bà vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cháu biết rằng, tất cả những lời cháu nói, những việc cháu làm, bà đều có thể nghe thấy, có thể cảm nhận.
Bà nằm trong bệnh viện
Bà ơi, đấy là lần đầu tiên cháu đón Tết trong bệnh viện đấy bà ạ! Cháu sẽ chẳng thể nào quên được những ngày giáp Tết ấy. Bệnh viện gần Tết vắng người. Chỉ có âm thanh của đường phố nhộn nhịp mỗi khi cháu ghé đầu ra ngoài cái cửa sổ nhỏ ở phòng bệnh của bà, những cái máy trong bệnh viện thỉnh thoảng lại kêu lên “Tít! Tít!” và tiếng thở dài của một bác lớn tuổi. Cháu ngồi bên cạnh bà, và trong cái tâm trí nhỏ bé của cháu, hiện về những kỉ niệm ngày cháu còn bé. Bà lúc nào cũng yêu thương cháu, có gì ngon, có gì đẹp cũng đều để phần cho cháu. Cháu nhớ cứ đến mùa đông là xương bà lại đau nhức không thôi, nhưng bà vẫn cố gắng bắt xe từ vùng quê lên thành phố đông đúc, đội mưa đội gió chỉ để mang cho nhà cháu con gà, nải chuối. Bàn tay bà run run, nhưng vẫn xỏ chỉ khâu quần vá áo cho cháu. Cháu nhớ những ngày ở quê, bà thường cho cháu ngồi ở yên sau xe đạp, dong cháu đi qua phố chợ đông đúc nhiều người qua lại. Và những món ăn bà nấu luôn khiến cháu cảm thấy thích thú, tràn ngập đầy niềm yêu thương
Những ngày còn bé, cháu luôn được bà yêu thương vỗ về
Tết năm ấy, cháu đón Giao Thừa cùng bà và bố mẹ. Nhìn từng chùm pháo hoa đang lóe sáng trên bầu trời như muôn vàn ngôi sao qua ô cửa sổ nhỏ ở phòng bệnh của bà, cháu thấy pháo hoa đẹp đến lạ thường. Nhưng pháo hoa năm ấy, sao buồn thế bà ơi. Cháu kê một chiếc ghế con, ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn pháo hoa, rồi lại nhìn bà. Có khi nào, bà cũng sẽ biến mất như những chùm pháo hoa kia, lấp lánh như những ngôi sao, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ và kỳ diệu rồi dần biến mất vào bầu trời bao la kia....
Pháo hoa từ khung cửa sổ bệnh viện
Người vào thăm bà không nhiều. Chắc do ai nấy đều quá bận rộn trong những ngày lễ Tết. Nhưng cháu chẳng bận tâm đâu bà ạ. Điều cháu mong muốn duy nhất chính là bà sớm ngày khỏe lại, cùng cả nhà đón năm mới, đi thăm họ hàng, quây quần bên nhau ăn bữa cơm. Đối với cháu, chỉ như vậy là đủ rồi. Nhưng ngờ đâu, ông trời thật biết trêu người. Chỉ hai ngày sau cái đêm pháo hoa lấp lánh ấy, bà đã ra đi mãi mãi. Bà có biết, cháu đã khóc nhiều đến như thế nào? Ngày mùng Ba tết, lần đầu tiên cháu không màng tới quần áo mới. Cháu cứ ôm lấy chiếc vòng tay bà tặng mà khóc. Bầu trời cao và trong xanh vời vợi, nhưng trong nhà không có lấy một tiếng cười. Chẳng ai vui vì hôm đó là Tết cả. Bà ra đi quá đột ngột, để lại một vệt lớn trong trái tim cháu. Cháu sẽ chẳng bao giờ được bà vuốt ve mái tóc dài của cháu, cũng sẽ chẳng có ai bênh cháu mỗi khi bị bố mẹ mắng, chẳng có ai dắt cháu đi dạo chơi chơi chợ quê những ngày giáp tết, và cũng chẳng còn ai bỏ mặc cái chân đau chỉ để lên chơi với cháu vài ngày...
Cháu đã khóc rất nhiều vì nhớ bà
Bà ơi, Tết năm nay nhà mình đón thành viên mới – em bé nhà chú Dũng. Em sẽ chẳng thể nào được hưởng tình thương yêu mà bà dành cho các cháu, nhưng cháu biết, dù bà có ở nơi đâu, thì tình yêu ấy cũng sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Cháu sẽ luôn cố gắng nỗ lực để đạt được thành công trong cuộc sống. Như vậy, bà cũng sẽ tự hào về cháu phải không bà?
Cháu nhớ bà nhiều lắm!