Cậu ước cho Tết đến thật nhanh, nhanh như cái Tết cậu ở với ông bà ngoại..

    Mấy ngày nay trời ấm lên rồi, cái lạnh chỉ đủ làm lăn tăn lòng cậu thôi! Phố phường đã tấp nập rồi, sự náo nhiệt làm cậu nhớ về ngày xưa, cái ngày cậu được đón Tết cùng ông bà ngoại, cái Tết đáng trân quý nhất đến tận bây giờ..

    Mẹ cậu lấy chồng xa nên số lần cậu được về quê gặp ông bà ngoại đếm trên đầu ngón tay. Lần ấy là lần đầu tiên cho đến bây giờ, cậu mãi không quên được những hình ảnh ấy..

    Cậu học lớp 2, năm nay mẹ đưa cậu về quê ngoại đón giao thừa. Trên chuyến xe khách buổi trưa ngày 27 Tết, cậu đặt chân xuống bờ ruộng. Nó dẫn vào nhà ông bà..

    Sáng hôm 28, nhà cậu bắt đầu gói bánh chưng. Bà lựa những lá dong xanh, đẹp đẽ rửa và xếp cẩn thân cho ráo nước. Mẹ thì đồ gạo, làm nhân. Ông thì đóng khuôn và buộc dây lạt đã chẻ từ hôm qua.. Cậu chạy lăng xăng quanh chỗ mọi người làm bánh mà trôi hết nửa ngày. Bà chất củi từ lúc trời gần tối, tiếng củi cháy kêu lách tách, bắn ra những vụn vụn than màu hồng! Cực đẹp! Khi tiếng ễnh ương kêu ở góc ao sau nhà là thời điểm thú vị nhất trong ngày. Tôi thức canh nồi bánh chưng!

Bánh chưng xanh, dây lạt chặt, tình gia đình bền lâu

   

            Lửa sưởi chân tay – Tình bà sưởi tấm lòng!

    Bà ngoại sợ cháu mình không quen nên bắt cậu lên nhà ngủ với mẹ. Cậu không nghe đòi thức canh bánh chưng với bà. Bà trải rơm lót phía dưới, trải chiếu lên, rồi đắp chăn cho cháu trong cái bếp cũ.. Bà kể tôi nghe nhiều chuyện lắm, về ông, về bà, về mẹ tôi, về cả tôi nữa.. Cậu dần dần thiếp đi, mơ hồ nhận thức được bà thay nước lần 1, bà thổi lửa rồi bà thay nước lần 2..

    Ngày 29 Tết, ông dẫn cậu đi chợ sắm cành đào nhỏ. Chợ làng khác lắm, nhỏ thôi mà nhộn nhịp, bé thôi mà rộn rã tiếng nói cười. Một hương vị của Tết bao trùm nên không gian ở đây..

   

Tết về làng!

    Ngày 30 Tết, một ngày bận rộn, sắp mâm ngũ quả, chuẩn bị bữa cơm tất niên. Rồi đếm ngược chiếc đồng hồ cũ đón Tết sang.. Lúc ấy làng cậu có pháo hoa rồi đấy chứ, nhưng chỉ một hai nhà có dăm ba cái thôi. Nghe tiếng vút lên của chùm tia sáng rực rỡ đó, cậu chạy nhanh ra ngoài sân, ngước lên trời và tiếc nuối những ánh sáng nhỏ dần rơi xuống và tắt trong nên trời tối mịt...

   

Pháo hoa sáng như ánh mắt của cậu

    Sáng ngày mùng 1, cậu đi chúc Tết họ hàng rồi phải về nhà nội. Mọi người chia tay nhau trong cái Tết vẫn còn đang vui vẻ, tạm biệt nhau trong khi chiếc bánh chưng vẫn còn xanh...

    Cậu vẫn nhớ lúc đưa ra bến xe khách, bàn tay sần lên vì làm lụng của ông áp lên mặt kính, sáp với bàn tay nhỏ của cậu, nở một nụ cười tiếc nuối. Bà vội hôn lên đôi má cậu, rồi vội quay mặt đi. Ông bà cậu thuần nông nên có gì quý lại để dành cho con cho cháu. Rồi con cháu không về ông bà biết phần nó cho ai?

    Đó là cái Tết khi cậu 7 tuổi. Cậu giờ đã 16 tuổi, cái tuổi chập chững lên dốc cuộc đời lại đang ngao ngán một cái Tết đang dần “biến mất”. Cậu nhớ lần thức canh bánh chưng bị con rệp cắn đỏ hết người. Nhớ cái chợ Tết, nhớ cái “vút” của pháo hoa hiếm hoi.. Cậu nhớ ông ngoại, bà ngoại.. Rồi cậu nhận ra, nụ cười trên môi ông còn đó, nhưng đã thật lâu cậu chưa được nhìn lại. Cái hôn vội của bà ngoại còn đó, nhưng ánh mắt nhớ cháu của bà khiến cậu đau lòng..

Cháu lại về cùng bà nhóm lửa, cùng ông sắm đào, cùng cả nhà đón cái Tết đoàn viên!

“Mẹ ơi! Năm nay mình về quê đón Tết nhé!”

                      

   

Tác giả: Minh Sơn