Tôi của tuổi lên 8 lần đầu biết đến Neverland, biết đến Peter Pan và những đứa trẻ không bao giờ lớn. Bao cuộc phiêu lưu đầy bùn đất, cướp biển cùng thổ dân, kho báu cùng bụi tiên,... tất cả bên tôi đi qua những ngày thơ bé, tất cả rón rén đi vào những mộng mơ ngây ngô. Tôi của ngày ấy luôn tin vào nơi thần tiên ấy, nơi người ta chẳng phải trở thành người lớn. Lời thầm thì mong Peter đến đón mình như Wendy theo tôi mỗi đêm trước khi mí mắt trĩu xuống vì giấc ngủ. Cứ thế, ngày qua ngày, tuổi thơ tôi trôi qua, êm đềm và ngọt ngào tựa mật vàng, bên cánh diều, bên bạn bè, bên ba mẹ, bên ông bà và bên cả Neverland.
“Tôi của tuổi lên 8 lần đầu biết đến Neverland, biết đến Peter Pan…”
Tôi của tuôi 13 vẫn yêu Neverland như ngày nào. Tôi của tuổi 13 vẫn có Peter sát cạnh như một người bạn tưởng tượng. Nghe có vẻ buồn cười? Nhưng chính cậu lại là người đáng tin nhất. Cậu chẳng buồn càu nhàu, chẳng buồn tỏ vẻ bị làm phiền mà chỉ lặng lẽ lắng nghe, giữ bí mật giùm tôi. Bao tâm sự khó nói, bao chuyện đắng nghét, bao sự dở hơi, bao thứ dở khóc dở cười, bao điều mới lạ, cậu đều kiên nhẫn nghe tôi lải nhải. Những câu chuyện vụn vặt, không đầu chẳng cuối của tuổi ẩm ương mới lớn tôi đều kể cậu. Nhưng trên cõi đời này, không có gì là mãi mãi...
Tôi của tuổi 15 dần quên thói quen mình từng có, dần lãng quên Peter, dần lãng quên Neverland. Có lẽ, tôi của ngày xưa đã ngủ lại ở một góc trời đẹp tươi nào đó, giữ mãi nét trong trẻo của riêng mình mà bỏ lại tôi của hiện tại bơ vơ. Hay cũng có lẽ, quá nhiều thứ đã cuốn tôi đi mất. Tôi tự vẽ cho mình một vòng tròn luẩn quẩn, chạy thế nào cũng không thể thoát ra. Mải miết theo nhịp đời ngoài kia đang bước, để rồi ngoảnh lại chỉ thấy ảm đạm và cô đơn, mệt mỏi và khắc khoải. Sự chộn rộn của học sinh cuối cấp, sự lạc lõng giữa bạn bè dần nhấn chìm tôi. Khi ai kia đang nói về dòng son này, mẫu váy nọ, ... thì tôi lại ngồi đó, một mình, bên chồng sách vở, chuẩn bị cho kì thi quan trọng sắp đến. Hạ đến đốt từng cánh phượng rơi, mà cũng như đốt lòng đứa học trò nhỏ bé...
“Hạ đến đốt từng cánh phượng rơi, mà cũng như đốt lòng đứa học trò nhỏ bé...”
Tôi của tuổi 16 bớt chút lạc lõng, bớt chút nhạt nhạt nhẽo và bớt chút chênh vênh. Hoàn thành mục tiêu, có bạn mới, tôi bắt đầu chuyển mình, hòa nhịp. Tạm biệt tóc dài, từ hôm sau sẽ có tôi khác, tự tin hơn và vui vẻ hơn. Nhưng cái bóng của tuổi 15 vẫn còn đó, trống trải vẫn có lúc nhen lên,...
Và rồi cậu đã đến, đến vào một ngày nắng đẹp của tuổi 17, đến xua đi những lạc lõng, đến làm bạn với con bé hay nghĩ vẩn vơ...Những trưa tan trường, hai bóng đi song song, cậu châm chọc, tôi vờ dỗi. Để rồi cậu chạy trước với nụ cười tỏa nắng, bỏ lại tôi với tóc nâu rối tung. Một chiều lộng gió, có chiếc xe đạp bon bon trên đường. Ai đó cứ kể, ai đó cứ cười. Tiếng cười giòn tan, nhảy nhót, hồn nhiên nương gió bay xa. Một ngày mưa rào, có bóng ô xanh thấp thoáng giữa màn trắng xóa. Ai đó cứ cố tình quên ô, ai đó cứ nhẫn nhịn cho nhờ. Từng nhịp chân đều theo nhịp mưa rơi. Một buổi trời trong, ở góc thư viện, có hai con người chúi mũi vào quyển sách của mình. Đứa thì Anh, đứa thì Toán, chốc chốc lại quay sang giật giật áo người kia hỏi bài... Cùng nhau học, cùng nhau chơi, cùng nhau vác máy đi chụp ảnh, cùng nhau làm rất nhiều điều, tuổi 17 của tôi đẹp lạ lùng nhờ cậu.
“Một chiều lộng gió, có chiếc xe đạp bon bon trên đường…”
Có một buổi chiều mà tôi nhớ mãi. Khi gió nhẹ bay qua, từng loạt hoa bàng trắng rơi xuống, vương cả trên tóc cậu. Khẽ bắt cậu cúi xuống, tôi nhẹ phủi chúng đi, thật tự nhiên, nhưng lại nghe một cảm xúc lạ ươm mầm trong mình. Nhưng trước khi tôi kịp "lớn" để nhận ra cảm xúc ấy là gì thì cậu đã không còn là của riêng tôi nữa. Tóc đuôi gà ai khiến cậu ngẩn ngơ. Tôi đã lớn chậm hơn mọi người một nhịp. Và điều không bao giờ nói ấy sẽ là bí mật lớn nhất tuổi trẻ tôi...
Tôi của tuổi 18 mông lung giữa vô vàn lựa chọn, vô vàn con đường. Trong khi hầu hết các bạn trong lớp đã hoàn thành xong hồ sơ thi Đại học, hoặc ít nhất cũng đã biết mình thi trường nào, bộ hồ sơ vẫn nằm trên bàn học như một dấu hỏi chấm lớn chờ lời giải đáp. Ngày nối ngày, hạn nộp hồ sơ mỗi lúc một rút ngắn, mọi thứ dường như chuyển động thật nhanh, khiến tôi chẳng thể đuổi theo, mà tụt lại, rơi vào cảm giác chống chếnh. Quan trọng nhất, tôi biết trong thâm tâm mình không muốn di chuyển, chỉ muốn đứng mãi thôi. Dường như, bóng ma tuổi 15 chưa bao giờ rời xa tôi cả. Đi mãi, chạy mãi, mệt mỏi rồi, mà vẫn day dứt, băn khoăn cho câu hỏi: "Tôi là ai?" Hỏi mọi người xung quanh, ai cũng bảo tùy bản thân mình thôi. Ba mẹ tôi cũng bảo: "Cứ thi trường nào con thích." Cũng phải thôi, đến tôi còn chẳng hiểu được mình, làm sao người khác có thể quyết định giúp tôi được chứ? Tôi bỗng cảm thấy ghen tỵ với bạn bè. Đứa thi Ngoại thương. Đứa thi Sư phạm. Đứa Bách khoa. Có đứa lại bỏ ước mơ khát vọng sang bên để chọn ngành "hot", có khả năng xin việc cao. Tất cả những điều đó đều là lựa chọn, chỉ có mình tôi vẫn lạc lối giữa ngã rẽ lớn nhất của đời người. Chênh vênh, và chênh vênh...
“…day dứt, băn khoăn cho câu hỏi: "Tôi là ai?"…”
Lang thang trên phố vắng. Bầu trời cao và xanh thế. Nắng sao vàng và đẹp thế. Gió sao mát và dịu dàng. Nhưng mặc hết thảy, mặc trên đầu trời thăm thẳm xanh, mặc nắng vàng chảy đầy vai áo, mặc gió đùa giỡn mơn man tóc nâu, tôi vẫn đi miết mà chẳng hề để ý. Vô tâm ư? Không, tôi còn vấn đề to lớn hơn cần chú ý: hoàn thành hồ sơ thi Đại học. Nhưng rồi tôi gặp lại cậu, gặp lại Peter Pan, gặp lại Neverland trên một bức tường của công viên. Cậu vẫn trẻ trung, đẹp đẽ với nụ cười rạng ngời. "Này, tại sao cậu lại từ chối trở thành người lớn? Có phải bởi thế giới ấy chẳng có gì hay ho? Đúng không?"
"Này, tại sao cậu lại từ chối trở thành người lớn? Có phải bởi thế giới ấy chẳng có gì hay ho?”
...
- Con này, về chuyện thi Đại học, con đừng quá căng thẳng nhé?
- Nhưng thậm chí con còn chưa biết mình chọn trường nào!
- Con không muốn học ở bất kỳ trường nào sao?
- Không ạ, con có thích một trường nhưng con lại lo mình không đủ sức đỗ, vả lại nhỡ nó không phù hợp với con, hay ra trường con không kiếm được việc thì sao?
- Con không thử làm sao mà biết? Con về đích thế nào nếu thậm chí con còn chưa bắt đầu chạy? Đừng lo, con gái, con còn nguyện vọng 2, nguyện vọng 3 cơ mà. Cứ cố gắng hết mình và tin vào bản thân con nhé! Ba mẹ luôn ủng hộ con.
- Con hiểu rồi, con cảm ơn ba mẹ!
...
“Ngày mai, mình sẽ mặc lên chiếc áo dài trắng…”
"Peter này, cảm ơn cậu vì đã đồng hành cùng mình trong suốt những ngày thơ ấu, cảm ơn cậu vì đã nâng niu những câu chuyện trẻ con của mình. Nhưng mình không thể giống như cậu được, mình phải lớn lên. Mình không muốn bỏ lỡ những điều kì diệu và quý báu như cậu bỏ lỡ Wendy. Ngày mai, mình sẽ mặc lên chiếc áo dài trắng, đứng trong khoảnh khắc trang trọng nhất của cuộc đời: lễ trưởng thành. Cậu sẽ chúc mình may mắn chứ? Cảm ơn nhiều và tạm biệt! Tạm biệt Peter Pan!"
Tác giả: Còi
Nguồn ảnh: Mạng và 2N17 – Hoài Niệm Màu Be