Ngày hôm nay chẳng có gì khác với hôm qua, và ngày mai cũng sẽ chẳng đặc biệt hơn hôm nay là mấy. Nếu như hôm ấy, cậu không bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời của tôi…

 

Thân gửi cậu - chàng trai mười tám!

Không biết cậu có thích mùa hạ không, mùa của ánh nắng vàng rực rỡ. Hay cậu thích mùa thu, mùa nắng dịu dàng hơn... năm năm tháng tháng vẫn vội vã trôi. Nắng vẫn trải vàng khắp hành lang lớp học. Chưa bao giờ nắng CNT đẹp đến lạ lùng như vậy. Có cậu, ánh nắng mới thật lung linh. Tớ đã từng đọc ở đâu đó rằng:" Trái tim đẹp nhất là trái tim lỗ chỗ - Tình yêu đẹp nhất là tình yêu đơn phương đau khổ”. Phải chăng tớ là kẻ may mắn, trong những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi đã kịp tận hưởng tình cảm đẹp đẽ nhất - đơn phương!

 

"Rồi cũng đến một tháng năm cháy đỏ

Hoa như mưa trên áo trắng học trò"

_Nguyễn Quang Thao_

 

Tuổi mười bảy, cái tuổi đầy bồng bột, ngây thơ chẳng hiểu sao tớ lại xuyến xao khi bắt gặp nụ cười đánh rơi của cậu. Và rồi bối rối những lần vô tình chạm mặt ở nhà xe. Từ ngày biết cậu tớ thường trộm hai thứ: trộm nhìn và trộm cười. Đúng vậy, tớ là một kẻ trộm kì lạ. Những giờ thể dục nhìn trộm cậu với tấm lưng ướt sũng mồ hôi ở sân bóng rổ, bóng chuyền. Cái dáng vẻ mệt mỏi sau mỗi trận đấu những vẫn tươi cười trò chuyện vui vẻ với bạn bè, khiến tớ không thể quên.

“Uống lầm một ánh mắt

Cơn say theo nửa đời

Thương thầm một nụ cười

Cả một đời phiêu lãng.”

Tớ hay cười một mình, cười một cách vô thức không nhận ra là bản thân mình đang cười nữa. Thấy cậu cười tớ cũng cười. Nhìn thấy cậu đi qua tớ cũng cười. Ngớ ngẩn quá cậu nhỉ!

 

Thanh xuân à, hãy bước thật chậm thôi...

Để tớ được nhìn cậu ấy lâu thêm chút nữa

(Nguồn ảnh: Duy Anh)

 

Một lần lên thư viện, ngồi vùi đầu vào quyển sách sau một hồi mới giật mình, cậu đã ở đối diện từ bao giờ. Khuôn mặt cậu bừng sáng, suy nghĩ đăm chiêu. Thì ra, lúc cậu đang tập trung cũng đáng yêu đến lạ. Tớ muốn tỏ vẻ thật ngầu và không thèm quan tâm đến cậu nhưng khi gặp ánh mắt của cậu thì tớ không biết bút rơi hay não tớ rơi xuống đất, luống cuống loay hoay, không biết tớ là ai và đây là đâu nữa. Và từ sau hôm đó, tớ bắt đầu có thói quen lên thư viện mỗi chiều, tìm về góc bàn thân thuộc nhưng chẳng còn thấy cậu bao giờ. Tớ vẫn ở lại thư viện cho đến khi trời đã nhá nhem, thư viện chẳng còn ai cả. Tớ đã đợi, đã chờ và cũng đã từng hi vọng...

 

Tớ và cậu cứ thế lướt qua nhau...

Liệu giữa chúng ta còn bao nhiêu lần lướt qua nhau như thế nữa?


Thanh xuân của tớ có vẻ như đã đánh rơi nhiều thứ, đánh rơi những rụng động đầu đời, những nỗi buồn vu vơ, những tâm tư ngây dại phía sau bóng lưng cứ xa dần của ai đó.

Còn cậu? Không biết thanh xuân của cậu là gì? Là những khát khao nhặt nhạnh để xây lên những hoài bão, ước mơ? Là những hồi ức đẹp về thầy cô, bạn bè, về ngôi trường chuyên Nguyễn Trãi? Hay là... nụ cười của ai lung linh trong nắng chiều qua ô của sổ? Và liệu rằng, thanh xuân của cậu có một phần nho nhỏ nào có tớ hay không?

 

 

Rồi một ngày ánh nắng kia sẽ tắt

Cũng là ngày mà cậu phải ra đi...

(Nguồn ảnh: Duy Anh)


 

Cậu à, những cơn mưa rào đầu hạ đã đến. Vài cành phượng đã nở đỏ nơi sân trường. Nắng đã chói chang hơn và tiếng ve kêu không ngớt. Tất cả đều đang báo hiệu sự chia ly.

Đúng vậy, cậu sắp đi rồi. Cậu đi mang theo cả một khoảng trời nhỏ bé. Liệu rằng ánh nắng kia có còn lung linh như trước nữa hay không? Cậu đi mang theo những niềm vui nhỏ bé mỗi ngày được trộm nhìn bóng lưng của cậu nhưng cậu lại để lại nơi đây đầy dãy những nỗi niềm bâng khuâng trong lòng cô bé lớp dưới trót lỡ thương thầm cậu vì uống nhầm một ánh mắt, trộm thương một nụ cười.

Giá như cậu biết...Không, cậu không nên biết. Tớ sợ... Tớ không dám hi vọng cậu sẽ đáp lại tình cảm của mình. Tớ sợ trong những ngày nước rút để cậu bước vào kì thi quan trọng đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời cậu lại phải phân tâm vì điều gì đó. Nhưng tớ cũng sợ phải chôn vùi tình cảm trong lòng rồi nhìn cậu dần xa....

 

"Những năm tháng ngây ngô đã vỗ cánh bay đi…
Một khi đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại…”

_Nắng gắt - Cố Mạn_

(Nguồn ảnh: Vân Chi)

 

Thời gian trôi cũng giống như dòng nước chảy, càng cố nắm chặt nước lại càng chảy qua khe tay. Cũng giống như tớ, dù có cố gắng chạy theo cũng không níu lại được bước chân của cậu và càng không thể nào ngăn được sự vô tình của thời gian.

 

Một năm, hai năm rồi ba năm trôi qua vội vàng.

Thời gian vô tình nhưng thanh xuân hữu hạn.

Sao không biến tuổi trẻ của chúng ta trở thành vô giá?

 

Tác giả: Hoài Ngọc (ND), Linh Phương (VON)