Cậu là người thích suy ngẫm. Cậu thường để cho ý thức của mình trôi đến những miền suy nghĩ xa xôi, để rồi cậu lại suy ngẫm, chiêm nghiệm. Cậu thích làm văn. Cậu thường lấy những chất liệu giản dị, mộc mạc, trong cuộc sống xung quanh cậu để viết nên những dòng cảm xúc. Cậu coi những giá trị mà cậu thu được từ đời như một thú vui, một  đam mê, và dần trở thành báu vật.

Những cơn gió lạnh đầu mùa luồn lách trong lòng những con phố, chạm vào da thịt và đã để lại trong lòng  cậu nhiều những dư âm.

Cậu đón những cơn gió trên đường đi học về, hòa vào dòng người tấp nập, dưới một màu vàng chảy khắp những ngõ phố. Những cây đèn đường chiếu sáng, làm bừng lên một không gian đô thị lúc về tối, náo nhiệt, phồn thịnh và xa hoa.

 

44130486_325186371592251_6195119965155098624_n.jpg

Thành thị - một nơi tuyệt vời ?

Cậu ngắm nhìn những quán ăn sang trọng tràn ngập ánh sáng ấm áp, những quầy hàng lưu niệm thật đẹp, những quán coffe xì xào tiếng nói chuyện. Cậu bon bon trên đường và suy nghĩ: cuộc sống ở thành thị thật tốt, thật hiện đại, thật phù hợp cho tất cả mọi người.

Cậu sống ở nông thôn. Cậu có tuổi thơ gắn liền với làng quê, vui và khá đẹp. Nhưng từ lâu cậu đã ao ước được trải nghiệm cuộc sống trên phố, được đi những khu vui chơi, được đi ăn những món ăn vặt ven đường…

Cậu trở về nhà, tắm rửa rồi ăn cơm. Kéo chiếc ghế ra và cậu ngồi vào bàn học và làm bài tập về nhà. Cậu mở đề văn cô giao: “ Nơi em dang sống đã cho em những gì ?. Thế rồi, cậu trở nên trầm tư. Cậu sống ở nông thôn, vậy cậu sẽ viết thế nào đây? Viết theo lối mòn muôn thuở ư? Cậu sẽ viết về cây đa đầu làng; viết về những ngày nắng vàng nhuộm lên cánh đồng lúa đang độ gặt, những sân thóc, những con đường rơm ; những đêm trăng ngồi bên thềm hè hóng gió… ư ?  Cậu sẽ một cách an toàn để được điểm an toàn, cậu sẽ viết những gì cậu sao chép được trên mạng, trên những cuốn sách văn hay ư? Cậu suy nghĩ và phác họa vài nét trong đầu. Cậu không phải máy móc để chuyên đi sao chép, rồi cậu cũng chẳng phải người luôn núp mình trong những giới hạn bản thân. Cậu là người ra sao? Cậu là người luôn phóng khoáng trong suy nghĩ, luôn để những con chữ của mình thật bay bổng và thấm đượm phong cách của cậu.

Và rồi cậu viết. Cậu cũng viết về cách đồng đang độ gặt, nhưng cậu viết về tính yêu thương gia đình sau những buổi gặt. Khi mà niềm vui ánh lên trong mắt người bà, người mẹ lúc được mùa; khi mà mẹ thương con, con yêu mẹ; khi mà tiếng cười giòn vang của đứa con thơ hòa trong sự hạnh phúc của cha mẹ; khi mà cuộc sống vật chất tuy không dư dả nhưng cũng chẳng bần cùng đến mức họ phải chạy vạy ngược xuôi…

anh-lang-que-dep_110523286.jpg

Khi giọt mồ hôi ướt vai đổi lấy những bông lúa trĩu nặng

anh-dep-nguoi-dan-lang-que-viet-nam_110522974.jpg

Khi mà tình yêu thương chan hòa trong hương lúa

Rồi cậu cũng viết về cây đa đầu làng. Cái gốc đa đã chứng kiến ngôi làng từ rất nhiều năm về trước, là nơi các mẹ, các chị đứng đợi con, đợi chồng đi lính trở về hay bóng dáng nhỏ bé của những đứa trẻ đợi bố đi làm xa… Rồi cậu viết về đời sống sinh hoạt ở nông thôn. Cậu huyên thuyên về đời người đâu có ai cũng được trải qua mấy trò chỉ có ở chốn thôn quê, mấy ai cưỡi lên cây chuối bẹ để tắm sông, mấy ai được đi mò hến giữa những buổi trưa hè… Cậu viết thật dài.

anh-dep-tre-em-lang-que-viet-nam_110523020.jpg

Khi tiếng cười mãi trở thành một thời để nhớ

Hí hoáy viết xong bài, cậu đọc lại những gì cậu đã viết. Rồi cậu tự mỉa mai chính bản thân mình. Những dòng chữ cậu vừa mới viết là quá trình nghiền ngẫm, chiêm nghiệm của cậu về nơi sinh sống của mình ư? Những dòng chữ đó là những cảm xúc thật của cậu ư? Đó là phong cách của cậu sao? Không ! Nó không phải! Cậu có muốn viết được hơn thế không? Cậu rất muốn! Nhưng … cậu không thể. Vì trong cậu chẳng có gì. Cậu chẳng có gì về nơi cậu sống, cậu chẳng hề quan tâm đến nơi cậu được sinh ra và lớn lên. Đến cánh đồng làng mà ngày nào cậu cũng đi qua hai lượt mà cũng chẳng để lại gì trong cậu. Cậu thấy người ta cấy, người ta gặt thì cậu mới biết đến mùa cấy, mùa gặt… Cậu còn nhớ những kỉ niệm ngày xưa gắn liền với con đê, với dòng sông không? Cậu không chắc! Đến bây giờ cậu vẫn chỉ quan tâm đến những gì đó xa xôi ngoài kia, đến thành phố tấp nập ngoài kia mà đánh rơi mất thứ kề bên cậu, nâng đỡ cậu như ngày hôm nay.

Rồi cậu tự thấy thương hại bản thân. Cậu giống như một cánh diều đứt dây, một con đò không thể sang sông, một đứa trẻ thơ chẳng thể trưởng thành vì cậu đã đánh mất chính bản thân mình. Cậu đã không quý trọng những gì cậu đang có, đang được ban tặng. Rồi cậu thức tỉnh, dù sống ở nơi quê nghèo hay là phố xá đông vui đi chăng nữa thì con người ta đều phải biết trân quý nó, trân quý mảnh đất chúng ta đang đặt chân lên, đang được nuôi dưỡng, chúng ta có quyền tự hào…. Và có những ước mơ, khát khao, hay suy nghĩ cao rộng là tốt, nhưng hãy đừng khiến nó trở thành thứ tách rời ta mãi mãi ra khỏi cuộc sống đời thường.

Đó là một buổi tối đầy những suy tư, cậu đã lưu chúng lại trong những trang nhật kí. Đó cũng như bằng chứng, một lời nhắc nhở cậu về những giá trị đích thực trong cuộc sống.

Nguồn: Ảnh: Internet

Tác giả: Minh Sơn