Tâm sự chung của những cô bé lớp 11 đem lòng cảm mến một chàng trai sắp ra trường.

 

     Một buổi sáng tháng Năm, mình bỗng phát hiện ra trời xanh đã đến chừng nhạt sắc. Phải rồi, ngày tổng kết đang gõ cửa, một mùa chia ly lại đang chạm đất khi những đoá bằng lăng tím biếc còn chưa kịp rụng... Phượng đã nở đỏ rực cả một góc trời. Nhưng cậu sắp đi rồi, bầu trời không còn xanh nữa...

 

Sẽ đến một ngày, nơi hành lang ấy vắng bóng người xưa...

(nguồn ảnh: Việt Trang)

     Mình lớp 11, còn cậu 12. Ở cái tầm này, chúng mình dễ dàng uống nhầm một ánh mắt, lỡ say một nụ cười, để rồi cứ thế dại khờ kết mối tơ vương. Mối tơ vương ấy quấn quít, quẩn quanh, ăn sâu, bén rễ, rồi cuốn lấy mọi ngóc ngách tâm tư trong lòng mà đâm chồi nảy lộc. Đây là nhớ, là mong, hay là lưu luyến ? Đây là thích, là thương, hay là hy vọng ? Tất cả ngổn ngang chồng chéo ấy tạo thành dòng hợp lưu của những cảm xúc chẳng thể gọi tên...

 

     Thi thoảng, mình lại nghĩ, những cô cậu học trò thường thích nhau vì điều gì? Có phải vào một ngày đầy nắng, cô bé áo trắng bỗng đi qua, bỏ lại sau lưng một cậu trai ngẩn ngơ vì mái tóc, nụ cười ? Hay ở trên sân bóng, tấm lưng ướt sũng mồ hôi của người con trai, vừa đuổi theo trái bóng tròn, vừa như chạy xộc vào tim cô gái ?

 

“Dưới tán cây ấy, biết bao kỉ niệm tôi và cậu cùng nhau vun đắp.
Dưới mái trường ấy, chặng cuối của thời học sinh cậu và tôi đã cùng nhau bước đi.”

(nguồn ảnh: Trịnh Trang)

 

     Đôi lần đọc lại những cuộc hội thoại xưa, khi chúng mình mới e dè bắt chuyện, cậu vụng về gợi những chủ đề xa lắc xa lơ, còn mình thích kể lể một vài chuyện vui, buồn. Nickname trong Messenger cứ liên tục thay đổi, mà gặp nhau bên ngoài chẳng hiểu vì gì lại chả dám vẫy tay chào. Nhưng những cảm xúc mong manh như màu khói lại cứ ngọ nguậy mà giăng mắc trong lòng. Hình như, những mẩu chuyện vụn vặt mà ăn ý đến lạ lại dần dà trở thành một thói quen. Cứ như thế, từng ngày, từng ngày, chúng mình đi cùng nhau, như một lẽ thường tình.

 

     Hẳn là, cặp đôi nào ở Chuyên Nguyễn Trãi cũng đã từng trải qua những thứ giống như chúng mình. Mỗi sáng tình cờ gặp nhau trên đường đi học, hay bất chợt thấy nhau ở nhà gửi xe cũng khiến trời trong xanh hơn hẳn. Trong lớp sẽ có một thoáng tâm hồn treo ngược cành cây, cứ băn khoăn mãi sao 5 phút cuối giờ vẫn chưa qua, để được ra hành lang tìm bóng nhau lúc ra chơi ngắn ngủi. Một vài buổi chiều rảnh rỗi, chúng mình lại hẹn nhau lên thư viện, ngồi ở cái góc riêng tư của hai đứa. Cậu bên trái, mình bên phải, chẳng nói với nhau câu gì. Cái im lặng ấy như kéo dài mãi, lại bình yên dịu ngọt như có chiếc lông ngỗng mơn man trong lòng…

 

"Tuổi trẻ chính là chuyến tàu không bao giờ tìm ra bến đỗ
Hành khách nào cũng tự ru mình bằng những ước vọng xa xôi."

 (nguồn ảnh: Duy Anh)

 

     Những rung động thuở thiếu thời mãi là sự xao lòng nguyên lành nhất. Đấy là niềm vui nho nhỏ khi thấy người ta đi ngang qua lớp học. Đấy là ngại ngùng vì chẳng dám đi chung giữa sân trường. Đấy là nơm nớp sợ bị nghi ngờ khi cô chủ nhiệm đi qua chẳng may vào lúc hai đứa đang đứng cạnh. Đấy còn là những giận hờn vu vơ mà chả thèm nhìn nhau khi vô tình chạm mặt. Còn là gì nữa nhỉ ? Là những lần hai đứa lục tung các túi mà chỉ còn đúng 5 nghìn, rồi ỏm tỏi cãi nhau xem ăn cháo quẩy hay óc đậu ngon hơn; là cả những cái chạm tay vội vã lúc hành lang vắng bóng người…

 

     17, 18 là cái tuổi người ta chắt chiu những rung động khẽ khàng nhất để nuôi lớn một tình cảm nguyên sơ. Không cần biết hạt mầm liệu có nảy thành chồi xanh, không cần vạch ra những gạch đầu dòng để chọn được người phù hợp, cũng không cần cân đo đong đếm thiệt hơn. Khi ấy, thích cũng chỉ là thích thôi. Và chỉ thế là đủ.

 

     17, 18 cũng là cái tuổi chất đầy những chênh vênh. Chênh vênh khi tấm vé vào Đại học vẫn còn bỏ ngỏ. Chênh vênh khi chẳng biết tri kỉ bên cạnh bây giờ liệu mai này có còn gặp lại. Chênh vênh vì biết rằng, chàng trai đi cùng bạn những năm thanh xuân non trẻ ấy, sẽ không thể đi cùng bạn suốt cuộc đời...

 

"Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác…”

(nguồn ảnh: Vũ Quang Anh)

 

     “Thời gian trôi qua như con xe không phanh đổ dốc, càng về chân dốc, vận tốc con xe càng tăng.”. Có lẽ đúng thật. Bởi những ngày cận kề cuối năm học, một ngày lại như bị bòn rút đi vài tiếng chứ chẳng còn nguyên vẹn 24 giờ. Mình sợ thời gian. Cũng đúng, ai lại không sợ ? Nỗi sợ ấy cứ dày cộm lên trong lòng, tỉ lệ nghịch với những tờ lịch trên tường đang mỏng dần từng ngày. Thời gian là nắm cát trong lòng bàn tay, cứ càng muốn níu giữ, nó lại càng vội chạy đi, không một thoáng ngập ngừng. Gần như, mình bất lực, khi nhìn tháng Năm trôi bẵng đi, khi nhìn cậu sắp xa tầm tay, khi nhìn cấp ba càng ngày càng ngắn lại, mà chẳng thể làm được gì...

 

“Một ngày nào đó, khi ánh mặt trời dần vụt tắt, cũng là lúc chúng ta bước sang một trang mới của cuộc đời...”

(nguồn ảnh: Vũ Quang Anh)

 

     Dăm ba buổi chiều một mình lang thang quanh sân trường, nắng vàng lả tả rơi và những chiếc lá không lời rụng xuống, quấy lên trong mình bao lạo xạo ngổn ngang. Dòng suy nghĩ hỗn mang của một người ở lại, còn có cái gì đó na ná như nỗi sợ, chậm rãi len lỏi vào lòng, rồi biến tâm tình thành mớ tơ vò không tài nào gỡ nổi.

 

     Mình bắt đầu thấy lo, lo cho tương lai của cậu. Mình còn một năm để ôn tập và cố gắng, còn cậu, lại chỉ có vài tháng. Những cuộc hội thoại thưa thớt dần, bởi cả hai đều ý thức được mình chẳng thể làm ảnh hưởng đối phương. Chúng mình không nên, cũng không thể biến thành gánh nặng và áp lực của nhau. Thay vì thế, chúng mình sẽ trở thành động lực để cả hai cùng cố gắng phấn đấu, phải không ?

 

     Nhưng những nỗi sợ cũng được thời gian nuôi lớn. Chẳng một người ở lại nào lại không mang trong mình những âu lo. Mình vẫn ở đây, vẫn ở Chuyên Nguyễn Trãi, vẫn ở lại Hải Dương nhỏ bé quanh đi quẩn lại đã gặp được nhau. Nhưng cậu sắp rời đến Thủ đô bộn bề, sắp lạc vào môi trường mới và quay vòng trong những mối quan hệ mới. Mình sợ rằng đến một ngày nào đó, khoảng cách không gian và sự chán ngán của thời gian sẽ bào mòn những góc cạnh mong manh của tình cảm tuổi học trò... Nếu như 60km lại trở thành cột mốc chẳng thể vượt qua... Nếu như Hà Nội băm sáu phố phường kéo bước chân cậu đi... Nếu những ồn ã mới mẻ chốn thị thành cuốn lòng cậu xa mất... Nếu như ...

 


 

"Em à hãy ngừng nhặt lá
Cậu ấy không về nữa đâu
Em cũng đừng ướp hoa
Nụ tàn năm sau lại nở."

(nguồn ảnh: Hoàng Minh Nguyệt)

 

     Xuân, hạ, thu, đông của tháng năm lưng chừng tuổi trẻ, chúng mình đã ở bên nhau. Một ngày nào đó, những rung rinh xộn xạo sẽ rơi tõm vào đáy nước, rồi tan đi. Và tất cả những xuân, hạ, thu, đông của năm dài tháng rộng sau này, vượt qua mọi quy luật quên - nhớ của thời gian và tiềm thức, chúng mình vẫn sẽ nhớ về nhau như những đứa trẻ ngây ngô thưở ban đầu...

 

     Mùa hoa rụng năm nay, mình ở đây tiễn cậu. Còn mùa hoa năm sau, liệu người cùng mình nói lời tạm biệt Chuyên Nguyễn Trãi có còn là cậu hay không ?

"Có một góc thân quen
Lớp học, nhà xe và khoảng trời nhỏ bé
Cậu, tớ và thanh xuân lướt qua thật nhẹ
Cơn mưa năm ấy, chúng ta năm này
Gió thoảng, mây bay...''

Tác giả: oxoxox