Ngắm mùa lá rụng và thả hồn mình chênh chao theo những chiếc lá bay bay, mình tự hỏi làm cách nào thu khiến lá buông tay khỏi cành khô? Thu chưa đáp lời mình mà tháng 11 đã chạm đất, để rồi sáng nay bên hành lang lớp học, mình nhận từ gió bọc quà nhỏ xíu. Chút giỡn đùa của gió làm mình khẽ lạnh. Cuối thu rồi! Đất trời giao mùa bao giờ cũng bất ngờ mà nhẹ nhàng đến thế…
Con người vẫn chẳng bao giờ hài lòng thực tại. Trong mưa rây rây của mùa xuân, người ta ước hạ về khỏi nghe mùi ẩm ướt. Giữa tháng hạ rực lửa, ai đó chán nản phe phẩy quạt than thèm cái lạnh ngày đông. Nhưng lạnh tái tê, người ta lại mong xuân và Tết chiếm chỗ gió bấc.Vậy có phải thu bị lãng quên giữa đời thường? Hay chỉ thi nhân mới cảm được nét đẹp của thu?
Thực ra thu dịu dàng và chiều chuộng con người quá đỗi. Những ngày thu ở Chuyên Nguyễn Trãi, mình nghe nắng gọi trong kẽ lá thưa thớt, nghe gió vui đùa lá khô, nghe hoa vàng rủ rỉ với cỏ xanh. Chẳng khi nào đất trời hài hòa đến thế, không nắng gắt, chẳng mưa giông hay buốt giá. Những con đường nơi ấy vẫn cứ lặng thinh trong nắng dịu ngày thu, mà ai thấu chăng đang đưa tay nâng đỡ ngàn mảnh ghép tương lai. Khối bê tông tưởng như vô tri vô giác ấy, đã in bước chân bao mùa thu, bao bánh xe của tuổi trẻ nồng nhiệt ươm cây đời mình ở mái trường này. Thu đi rồi, ngẩng đầu lên lũ học trò chúng mình biết tìm mây trắng ở đâu, khi sắc xám của đông đang gặm nhấm bầu trời?
Thu này, cậu có giữ chút lá vàng nào bên mình không?
Mình ngồi đây, nắm đôi tay dịu mát như gió thu của cậu vì hơi ấm đã truyền hết vào trái tim kia rồi. Mình thích nghĩ về những gì chờ đợi mình trong tương lại vô hình mà một ngày người ta vẫn nhắc tới cả ngàn lần. Ba năm nữa thôi…Sẽ ra sao nhỉ? Ghế đá chắc vẫn kiên trung và không ca thán, dù mình ngồi hàng giờ chênh vênh theo lá vàng góc sân. Gió sẽ vén chút tóc tơ mong manh của mình mà thầm thì nhắc cuối thu rồi. Khi ấy mình có thể đáp lại rằng không…là thu cuối. Và hẳn mình sẽ khóc rất nhiều, mình nuối tiếc những mùa thu trong thanh xuân nồng nhiệt, những mùa thu thanh bình cho mình bao an nhiên nơi Chuyên Nguyễn Trãi mà ngay từ bây giờ nghĩ thôi cũng thấy xôn xao.
Thu sau, rồi sau nữa, chỉ mong ghế đá còn đây, để mình được gặp kí ức.
Thu nhắc người mặc áo ấm, rồi thu tan vào gió đông. Sự ra đi mông lung dù biết ngày gặp lại, vì những hạt mầm kỉ niệm ta gieo vào thu năm nay, sang năm gió về liệu còn không? Mình ước trong cơn vội vã, thu sẽ đánh rơi chút gì đó như giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem năm nào trên trang truyện cổ. Phép màu khi ấy vẫn lấp lánh, cũng như kỉ niệm dưới trời thu này ở Chuyên Nguyễn Trãi sẽ luôn chờ mình trong ngăn kéo kí ức. Lúc yếu lòng, lửa hạnh phúc sẽ bắt nguồn mà nhen…
Tác giả: Minh Ánh