Dọc trên con đường nhỏ thân quen, những cây bằng lăng đã bắt đầu thi nhau nở những cánh hoa màu tím - màu tím của tuổi học trò mơ mộng. Đâu đó đã bắt đầu có những tiếng ve, dàn đồng ca của mùa hè lại bắt đầu dạo khúc nhạc buồn như những mùa trước. Và chỉ thêm những cánh hoa phượng đỏ rực góc trời nữa thôi là mùa hè đã ngự trị.

    Mùa hạ đến rồi! Mùa chia tay đã đến!!!

    Cảm giác sao nhanh đến vậy. Đây là mùa hạ cuối của tuổi học trò , mùa hạ cuối cùng của một thời áo trắng…

    Một chút gì đó nghẹn ngào, bâng khuâng, một chút gì đó luyến tiếc....

    12 năm cắp sách đến trường, khoảng thời gian đủ dài để cho ta thấy nuối tiếc...

    Trải qua hai mùa hạ ở nơi đây, tôi đang thấm thía nỗi buồn mà mùa hạ mang lại. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt nghẹn ngào nơi bờ mi, những cái ôm không nói lên lời, những dòng lưu bút còn vấn vương tình bè bạn, lòng tôi chợt chùng xuống.

     Phải, nó khiến tôi sợ hãi khi nghĩ đến còn một mùa hạ nữa thôi.

     Một năm nữa - quãng thời gian quá ngắn ngủi để lấp đầy bao kỉ niệm và yêu thương.

     Một năm nữa thôi…

     Vẫn ở nơi này, dưới gốc cây bàng tỏa ngát hương thơm, vẫn góc sân nhỏ thân thương bao lần bước chân qua, tôi cũng sẽ phải nói lời từ biệt. Tôi cũng sẽ cảm nhận khoảnh khắc chia tay thiêng liêng của tuổi học trò.

     Ngày chia tay lớp 12 luôn là một ngày đáng nhớ!

     Hôm nay, họ - những người anh, người chị của chúng tôi - sắp phải chia tay mái trường để đến một miền đất mới. Trong trái tim tôi, họ là những con người giàu đam mê, giàu lí tưởng và luôn là người anh, người chị thân yêu trong đại gia đình Chuyên Nguyễn Trãi này. Dẫu biết rằng thời qua đi không bao giờ lấy lại được nhưng tôi mong rằng: Tình yêu, kỉ niệm mà họ đã vun đắp và gieo trồng ở nơi đây sẽ mãi ghi dấu và không phai trong lòng người ở lại.

     

     Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn. Giây phút thầy hiệu trưởng Phan Tuấn Cộng tuyên bố lễ Trưởng Thành và Tri ân cho các anh chị lớp 12, lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng đan xen chút lo lắng về tương lai sắp đến. Quả vậy, tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Tôi rất thích lời phát biểu của chị Linh Lê - học sinh lớp chuyên Văn trong ngày lễ Tổng kết: “Cơn mưa mà tôi đi qua không thể thiếu bóng hình của bạn. Một thời của tuổi trẻ sục sôi ướt đẫm những kí ức về bè bạn khiến tôi không bao giờ quên. Sẽ buồn lắm khi không còn nhau nữa, tôi lo sợ một ngày chúng ta phải xa nhau, cơn mưa kia sẽ ngớt, sẽ quét sạch kí ức bạn và tôi. Tôi khao khát được trở lại đắm mình trong cơn mưa tuổi học trò ấy, của một thời trong trắng, hồn nhiên. Chuyến tàu cuộc đời không có vé khứ hồi sẽ mang ta đến những vùng trời mới, tại nơi đó bạn còn nhớ tới tôi?”

     Yêu biết mấy những tháng năm học trò, thời học sinh luôn đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thẻ sống trọn từng giây phút học trò. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược trở lại để ta có thể sống trọn mình ở nơi đây. Họ biết rằng, ngày mai, mỗi người một ngả, tất cả sẽ phải hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, họ nhận ra sẽ chẳng còn cơ hội để gặp lại đầy đủ các thành viên trong lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học với những buổi đến trường... Tất cả nay chỉ còn là dĩ vãng, chỉ còn là một thời để nhớ…

                                    Cánh hoa phượng hững hờ vương trước gió

                                    Có bóng ai lặng lẽ đứng sầu thương?

                                    Có mắt ai tím buồn trong lớp học?

                                    Có tim ai đau đớn buổi chia tay?                                   

      Khi đọc và cảm nhận những nỗi niềm sâu thẳm ấy, tôi đã nhìn thấy mình của một năm sau. Tôi biết mình phải yêu nơi này nhiều hơn một chút, hiểu nơi này thêm mấy phần để lúc chia xa, tôi không còn nuối tiếc vì mình đã đánh mất những điều quý giá nhất trong quãng đời thanh xuân của mình.   

     Chuyên Nguyễn Trãi sẽ luôn là mái nhà thân thương chào đón những người con trở về. Dù đi đâu, về đâu hay ở những chân trời xa lạ nào, họ sẽ mãi trong tim chúng tôi. Mong rằng khi đã bước chân đến môi trường mới, họ sẽ bay cao, bay xa hơn nữa để chạm đến đỉnh của vinh quang. Cánh cửa đại học đang chờ đón họ ở phía trước, tôi tin rằng họ sẽ thành công trong kì thi vượt vũ môn này. Họ sẽ chứng tỏ họ được lớn lao và trưởng thành từ mái trường Chuyên Nguyễn Trãi, vững niềm tin để cất cánh bay thật cao.

       Tôi tin rằng...

       Chuyên Nguyễn Trãi sẽ là một thời để nhớ của những người con sắp đi xa…!

Tác giả: Trịnh Hồng Ngọc