Tháng 11. Đầu đông. Tiết trời hơi hơi se lạnh, thi thoảng vẫn còn những cơn nắng vàng dịu nhẹ hanh hao từ cuối thu. Dải mây mỏng mảnh vắt nhẹ nhàng lưng chừng không gian, làn gió đầu mùa hiu hắt khe khẽ thổi. Lá không còn xanh và mây không trôi nữa. Tháng 11 đến, lòng ta hao hao, xốn xang khi nghĩ về một ngày đặc biệt quan trọng đối với mỗi người, nhất là với lứa tuổi học trò- ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Thầy cô! Hai tiếng thân quen mà thiêng liêng biết mấy. Đó là những người ngày ngày thầm lặng hi sinh, lo lắng, chăm sóc cho chúng ta. Đó là những con người dù không phải ruột thịt nhưng vẫn luôn hết lòng với chúng ta như con đẻ chính mình. Họ cũng phải thức khuya dậy sớm, cần mẫn soạn từng trang giáo án cho chúng ta, giúp chúng ta có nhưng bài học hay và ý nghĩa. Không chỉ dạy kiến thức, những người cha, người mẹ ấy còn dạy chúng ta những kinh nghiệm cần thiết trong cuộc sống, giúp chúng ta nên người. Trong tâm trí mình chưa bao giờ quên lời dạy của cô giáo khi mình vào lớp một, mới chập chững bước những bước đi khám phá đầu tiên: “ Tiên học lễ, hậu học văn.” Cô bảo rằng, con phải biết lễ nghĩa, biết phải trái trước sau đã, rồi mới học những thứ khác. Con vẫn nhớ như in hình bóng cô dịu dàng cầm tay con nắn nót viết từng chữ một, dáng cô cần mẫn chữa từng lỗi sai cho chúng con hay cả khi cô chấm bài. Con nhớ cả hình ảnh thầy kiên nhẫn trên bục giảng bài cho chúng con, khi chúng con không hiểu thầy lại từ từ giảng lại đến khi cả lớp cùng hiểu mới thôi.Hay cả những lần ôn thi mệt mỏi thì thầy cô cũng là người cảm thông, chia sẻ, động viên chúng con. Khi con sai thì thầy cô cũng không trách mắng mà chỉ khuyên nhủ thật nhẹ nhàng. Nhưng đối với chúng con thì những lời khuyên nhủ ấy lại sâu sắc, thấm thía biết bao.
“ Cơm cha áo mẹ chữ thầy
Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao.”
Thế đấy, trong cuộc đời mỗi người, thì 3 thứ quan trọng nhất chúng ta phải nhớ đến và biết ơn chính là “ công cha, nghĩa mẹ và ơn thầy”. Cha mẹ sinh ra ta, cho ta hình hài, dạy ta biết nói biết cười, nâng đỡ những bước chân non nớt thơ dại đầu tiên của ta. Còn cô thầy thì dạy dỗ ta lên người, chuẩn bị hành trang, nâng đỡ mỗi bước chân ta bước vào đời. Cô thầy ! Hai tiếng quá đỗi thân quen mà lại thiêng liêng, để mỗi lần nhắc đến chúng ta lại nôn nao xúc động, để mãi đến sau này, dù cho ta có như thế nào, ở nơi đâu cũng luôn khắc ghi mãi trong tìm hình bóng thầy cô. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11 sắp tới, em cũng xin chúc các thầy cô có một ngày nhà giáo thật vui vẻ, hạnh phúc và luôn tâm huyết yêu thương với mỗi lứa học trò chúng em.
Tác giả: Hồng Phương