“Anh may mắn vì nhận ra ước mơ của mình quá sớm”
“Ước mơ của mình là gì?”
“Hãy mơ ước thật lớn. Hãy nhắm tới mặt trời, vì nếu có rơi thì bạn cũng sẽ rơi giữa những vì tinh tú.”
Đó là những chia sẻ, tâm sự hết sức chân thành của anh Phạm Thành Thái- cựu học sinh chuyên Toán trường THPT Chuyên Nguyễn Trãi , người được mệnh danh là “Cậu bé vàng của Toán học Việt Nam” đã nói cùng các bạn học sinh của trường vào buổi chào cờ đầu tuần. Đối với anh, chỉ cần có ước mơ, cùng sự nỗ lực hết mình không ngừng nghỉ thì mọi chuyện đều trở thành hiện thực dù ban đầu nó có vô lí hay khó khăn như thế nào.
Điều này khiến cho chúng ta cũng tự hỏi bản thân mình: Vậy còn chúng ta, ước mơ của chúng ta là gì? Và liệu ta có đủ dũng cảm, hay đủ kiên nhẫn, cố gắng cùng bền bỉ để thực hiện được ước mơ đó?
Hãy nhắm tới mặt trời, vì nếu có rơi thì bạn cũng sẽ rơi giữa những vì tinh tú
Ngay từ khi còn tấm bé, có lẽ ai trong số chúng ta cũng đã có mơ ước, dù chỉ nho nhỏ thôi. Chẳng hạn như mơ về một món đồ chơi, một bộ quần áo, hay được cho đi đến những nơi thú vị mà chưa bao giờ ta được tận mắt chứng kiến. Những ước mơ đó, dù nhỏ nhoi, nhưng cùng khiến ta vui sướng vô cùng khi thành hiện thực.
Và từ bé thôi, chúng ta cũng đã được hỏi rằng: Sau này con muốn làm gì? Muốn trở thành người như thế nào? Trong suy nghĩ ngây thơ non nớt của chúng ta lúc bấy giờ, thì câu trả lời cũng đơn giản lắm: cháu muốn làm bác sĩ, làm ca sĩ, cô giáo… để giúp đỡ, chữa bệnh, hay dạy học cho mọi người…
Nhưng đó cũng chỉ là những câu nói không mảy may suy nghĩ khi còn thơ ấu, còn bây giờ, trưởng thành hơn một chút rồi, nhưng liệu chúng ta có thực sự biết ước mơ của mình là gì không? Hãy tự hỏi xem, mình đang cố gắng hay học tập vì điều gì? Liệu ta có biết được mục đích cuối cùng của việc đó?
Có những người, đi qua rất nhiều điều, trải qua rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến ước mơ của chính bản thân mình, điều đó thật đáng tiếc. Không có ước mơ, cuộc sống trở nên vô vị, buồn tẻ làm sao. Chúng ta sẽ làm việc, học tập mà không có sự hứng thú, say mê. Vì vậy mà cuộc sống không thể thiếu đi ước mơ. Nó khiến chúng ta sống và làm việc có ý nghĩa hơn, chúng ta sẽ có hi vọng, hoài bão, khát khao làm sao để thực hiện được ước mơ đó.
Những ước mơ đó, dù nhỏ nhoi, nhưng cùng khiến ta vui sướng vô cùng khi thành hiện thực
Mình có một ước mơ, không lớn cũng không nhỏ, luôn ấp ủ trong lòng từ rất lâu, lúc nào cũng suy nghĩ xem làm sao để có thể biến ước mơ của mình thành hiện thực. Và mình cảm thấy bản thân cần cố gắng, thật sự cố gắng hết mình thì mới có thể làm được điều đó. Mình vẫn nhớ như in câu nói của cô mình, rằng hãy cố hết mình, cố hết sức đi, đến khi nào thật sự không cố được nữa thì thôi. Và mình nhắn nhủ bản thân, có thể ta không thể nào trở thành người giỏi nhất,hoàn mĩ nhất nhưng phải trở thành bản thân giỏi nhất, hoàn mĩ nhất. Vì khi chúng ta cố hết sức mình, thì dù có không đạt được kết quả, nhưng ta cũng sẽ không phải hối tiếc vì bản thân chưa cố gắng nữa.
Hãy cố hết mình, cố hết sức đi, đến khi nào thật sự không cố được nữa thì thôi
Cũng có nhiều người, biết ước mơ của mình, mong muốn thực hiện ước mơ của mình, nhưng lại sợ hãi không dám làm, không dám thực hiện. Có thể chúng ta không dám mơ ước vì nhiều lí do, như gia đình không đồng ý, hay như ước mơ đó là khác biệt so với lẽ thường, hay đơn giản là ta sợ thất bại,… Nhưng nếu chúng ta chưa thử thì làm sao biết ?” Dù bạn đi hay bạn bò, thì bạn cũng sẽ đến đích, nhưng nếu bạn chỉ đứng yên thì sẽ chẳng bao giờ.” “Ước mơ phải lớn hơn sự sợ hãi. Nếu ước mơ của bạn không khiến bạn khao khát thì có thể chúng không đủ mạnh để chống lại những sự sợ hãi lớn dần lên và cuối cùng ngăn bạn thực hiện hóa giấc mơ.” Vậy đấy, nếu ta không đủ dũng cảm, không đủ kiên trì, thì dù có ước mơ thì chúng ta cũng không đủ khả năng để bảo vệ và nuôi dưỡng nó.
Thế nên, hãy cố hết sức mình đi, đến khi nào không còn cố gắng được nữa, dũng cảm lên, tin tưởng vào ước mơ của mình, biến nó thành hiện thực. Để cho mai này, dù ra sao đi chăng nữa, thì bản thân cũng sẽ không bao giờ hối tiếc vì chưa đặt hết mình vào ước mơ. Và hơn hết, hãy cứ mơ đi, vì chúng ta còn trẻ.
Nguồn ảnh: Mạng
Tác giả: Hồng Phương