Thứ mà chúng tôi gọi là thanh xuân ấy, cõ lẽ không thể vắng bóng người thầy…

 

    Thầy tôi bị ốm. Vì làm việc quá sức. Thầy dạy mỗi ngày năm giờ, ngủ rất ít, ăn vội vàng, nói vỡ phổi từ ban sáng đến tầm chiều: tất cả những việc chỉ làm đổ nát cho sức khỏe của thầy. Vì thế mà chúng tôi đến thăm thầy.

 

   

 

    Một người đàn bà giúp việc đưa chúng tôi vào một cá buồng tối tăm nơi thầy tôi nghỉ. Thầy nằm trên một chiếc giường nhỏ. Thầy đưa tay lên che trán để nhìn cho rõ, rồi kêu lên vui vẻ khi thấy tôi: “Bách đấy phải không? Cả lớp đến thăm thầy đấy à?”

    Thầy cố gượng dậy, vui vẻ nói:

    -Cảm ơn các em vì đã đến thăm thầy giáo đáng thương này. Thầy đang ốm thảm hại, các em thấy đấy. Mà lớp ta ra sao? Học hành như thế nào? Không có thầy các cậu cũng vẫn được đấy nhỉ?

    Chúng tôi đều muốn nói là không phải thế, nhưng thầy không để cho kịp nói.

    “Tốt, tốt lắm! Thầy biết rằng dù sao các cô các cậu đều thương thầy”.

    Mấy bức ảnh treo trên góc tường là những tấm ảnh thầy chụp với anh chị khóa trước, thấy tôi nhìn, thầy nói:

    -Đấy là học trò cũ của thầy. Mấy tấm ảnh này là những kỉ vật của thầy. Khi sắp chết, cái nhìn cuối cùng của thầy sẽ quay về họ. Rồi sau này ra trường, các em cũng sẽ tặng thầy một chiếc ảnh như vậy. Khi mà con đã ra trường.

    Thầy nhìn bằng ánh mắt đầy hoài niệm, ánh mắt ấy khiến lòng chúng tôi trở nên tê dại vì tiếc nuối. Chúng tôi tiếc một thời đã cùng nhau gắn kết tình bạn, song lại không để ý gì đến thầy của mình. Chúng tôi nghĩ về những tương lai tươi đẹp do chúng tôi tự vẽ ra, song nhiều lúc lại mặc kệ những lời thầy nhắc nhở. Cả một thanh xuân cấp ba tươi đẹp của mình, chúng tôi không có nhiều hoài niệm đối với thầy của mình.

    Trong khi thầy lại khác. Từng bài học là từng kỉ niệm thầy khắc sâu trong lòng. Mỗi lần chúng tôi cười vui vẻ trong giờ học, là mỗi lần thầy hào hứng dạy học. Chẳng người thầy nào muốn học sinh của mình hạnh phúc, và thầy làm đúng như vậy, để chúng tôi được thoải mái, để chúng tôi nhớ về người thầy của mình.

    -Thầy bị một cơn sốt nặng- thầy vừa thở dài vừa nói tiếp -Thầy hi vọng là mình sẽ khỏi. Song nếu thầy không qua được, thì các con đều phải chú ý, hãy theo đuổi đam mê của mình bằng mọi khả năng mà mình có. Mọi thành công đều gây dựng lên từ nỗ lực, sự chăm chỉ và đam mê. Và chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trường. Sớm thôi. Trong trường hợp chúng ta không còn trông thấy nhau nữa… thì thỉnh thoảng, các cô các cậu cũng nên nhớ đến thầy dạy toán của mình yêu mến các cô cậu biết nhường nào.    

    Nghe lời thầy nói, nước mắt chúng tôi trào ra. Không ai muốn thầy phải làm sao hết, đều mong thầy chóng khỏe, ôm thầy rồi ra về.

    Chúng tôi đều tiếc nuối, tiếc một khoảng thời gian dài đã dành cho thầy một tình cảm quá ít ỏi, trước khi nhận ra tình cảm mà thầy dành cho từng người chúng tôi là lớn hơn bất kì ai khác.

    Thanh xuân đẹp lắm, nhưng xin đừng quên bóng dáng người thầy…

 

    

 

Tác giả: Nguyễn Việt