Thanh xuân giống như một chuyến tàu, trạm tiếp sức chính là kì nghỉ hè và đích đến chính là nơi mang tên Đại Học. Một khi đã lên tàu, chỉ có thể hướng đến đích là mong chờ nhưng khi chuyến tàu đó dừng lại, bạn chỉ có thể đứng một bên lặng lẽ nhìn nó đi trong niềm hối tiếc. Đây là chuyến tàu Thanh Xuân, chuyến tàu chỉ có duy nhất một tuyến đi…”

 

Thanh xuân của chúng ta là khi nào ? Thanh xuân của chúng ta là những ai? Và thanh xuân của chúng ta, là gì?

Tôi tự hỏi mình như thế, thì thầm với chính bản thân, nhưng lại muốn ai đó nói hộ đôi ba câu trả lời. Có phải thanh xuân chính là khi chúng ta bước chân vào những tháng ngày học hành, những mùa thi cử căng thẳng hay là những tháng ngày nguyện rong ruổi ham chơi mãi như những đứa trẻ không muốn lớn lên ? Nhắc tới thanh xuân, người ta nghĩ đến những tháng ngày rực rỡ nhất trong cuộc đời, với bầu trời là một bức tranh, chúng ta, dùng ước mơ của mình, tô lên những gam màu rực rỡ tươi sáng nhất. Ước gì cứ mãi được như vậy thì tốt, ước gì chúng ta là những đứa trẻ ở Neverland, ước gì... Ừ, nhưng mà cũng chỉ là mơ ước thôi, tự bản thân ai cũng hiểu rằng mình phải lớn lên, phải trường thành. “Này! Dũng cảm lên đi cô gái, mạnh mẽ lên chàng trai!” Chúng ta tự nói với bản thân như thế, mỗi ngày một vài lần, khi nghĩ đến việc mình sẽ lớn lên, trưởng thành, rời khỏi phạm vi những tháng ngày ngây ngô tươi đẹp. Thật khó khăn làm sao.

Thanh xuân của chúng ta đi cùng với vô vàn ước mơ hoài bão. Người ta hay thường nhắc lại với cụm từ “ hồi chúng mình còn trẻ”. Hồi chúng mình còn trẻ, hồi chúng mình còn trẻ,… Ước gì cái đoạn “ hồi còn trẻ” đấy kéo dài được lâu hơn một tí, để mình còn được sai lầm,được ước ao hi vọng, được cháy hết mình lâu hơn. Lại là một điều ước. Và chẳng bao giờ thành hiện thực. Vì tuổi trẻ chỉ có một thôi, cũng như chuyến tàu chỉ đi một chiều vậy, cứ lao vun vút vun vút mãi, dẫu có muốn dừng lại cũng không thể. Và khi chuyến tàu dừng chân đến ga rồi, ta chỉ có thể đứng nhìn trong nuối tiếc cùng hồi ức. Vậy thôi.

 

 

Và tuổi trẻ rồi cũng qua đi, như những cơn mưa rào. Bất chợt ào ào đổ xuống rồi lại rút đi chẳng để lại chút dấu vết gì, cho không gian xung quanh vốn đang ồn ào lại đột nhiên quá đỗi yên lặng khiến người ta giật mình. Cố kiếm tìm chút dư âm còn sót lại mà tại sao tất cả chỉ còn là hồi ức. Cầu vồng đẹp đẽ mang bao mộng tưởng sau mưa cũng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi biến mất.

Thanh xuân của chúng ta là những ai ? Trên chuyến tàu cuộc đời, trên chuyến tàu thanh xuân của mỗi người, đều có rất nhiều người xuất hiện. Người đến rồi người lại đi. Có người chỉ vừa lên được chưa lâu, đã vội vã xuống ở trạm tiếp. Có người lên cùng lúc với chúng ta, nhưng giữa chừng lại rời xuống. Cũng có người từ giữa chuyến mới bước lên, ở lại hàn huyên với ta đôi ba câu rồi lại dừng ở ga của mình. Còn một kiểu người nữa, đi cùng chúng ta cả quãng đường, nhìn những người khác lên rồi lại xuống, nhưng sẽ im lặng không nói gì cả. Họ chỉ ở cạnh kề bên ta như thế thôi. Họ mong có thể bảo vệ cho chúng ta, dù có khi chúng ta sẽ chẳng để ý.Và dù sao thì, ai cũng đi trên cùng một chuyến tàu với cùng những hành khách như vậy. Dẫu cho thế nào, thì đó cũng là chuyến tàu thanh xuân, tất cả rồi sẽ cùng xuống tàu khi đến đích. Còn ga tiếp theo của cuộc đời, tiếp nối chuyến tàu thanh xuân này, chúng ta sẽ đi một mình, hay có ai cùng đi tiếp đây ?

 

“ Thanh xuân như nước, dù mở ra hay nắm chặt, nó đều sẽ chảy qua kẽ tay.”

 

Và cuối cùng, rốt cuộc thanh xuân của chúng ta là gì thế? Là cơn mưa rào đầu mùa mát lạnh,nguyện đắm chìm mãi hay là cơn nắng gắt giữa trưa hè ? Là những mùa thi căng thẳng hay là những cuộc vui chơi giải lao cùng lũ bạn nghịch ngợm ? Là lời thầy cô giảng trầm bổng bên tai, những buổi học thêm vội vã ? Là khát vọng được khám phá vẫy vùng của tuổi trẻ, là tất cả những cảm xúc hờn giận có, vui buồn có, trách móc có,… Hay, thanh xuân của chúng ta, là cậu ấy năm mười bảy tuổi, với những mộng mơ và ước ao?

Chẳng có ai có thể định nghĩa được chính xác thanh xuân là gì. Chỉ có thể dùng từ ngữ ví von thể hiện ra nó. Thế nhưng, “ từ ngữ có hạn, có lục cả quyển từ điển người vẫn loay hoay thể hiện điều mình muốn nói, quẩn quanh cất giấu điều mình suy nghĩ.” Chúng ta chẳng thể nào biểu lộ hết tình cảm của mình, bởi mỗi trải nghiệm đều là duy nhất, và tình cảm của mỗi người, thanh xuân của mỗi người, cũng đều là độc nhất. Không ai giống ai,tất cả đều là những hồi ức đẹp đẽ, được cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo kí ức,đôi lần mang ra đọc lại, để rồi tưởng niệm về quãng đời tươi đẹp nhất trong lòng mình.

 

Tác giả: Hồng Phương