Tôi là một ngọn lửa, đặc biệt, vì tôi cháy trong chính trái tim mỗi con người. Tôi khơi dậy tài năng ở mỗi cá thể và đưa họ dấu hiệu để đi đúng lối. Nhưng là một ngọn lửa kì diệu không bao gồm đặc quyền được cháy mãi.

 

 

Allison Healy

 

      Tôi cư ngụ trong trái tim Miên từ khi cô bé vừa chào đời. Một bé gái đáng yêu, một họa sĩ tài năng trong tương lai.

      Sinh nhật đầu tiên. Miên lần đầu nhìn thấy chì màu. Những tia sáng phát ra từ tâm lửa đánh thức tâm hồn Miên, khiến cô bé thích thú. Em đã có bức vẽ đầu tiên, dù còn nguệch ngoạc.

 

 

Universe

   

      Miên tròn năm tuổi. Không ngày nào của em trôi qua mà thiếu vắng những đường nét. Miên vẽ bố mẹ, vẽ em trai, vẽ cả con mèo nhà hàng xóm. Khi vui, em vẽ ánh nắng xuyên qua ô kính. Lúc buồn, trang giấy trắng chỉ còn những giọt mưa nặng hạt. Tự bao giờ, màu sắc đã trở thành ngôn ngữ của riêng Miên, trở thành cách em kết nối tâm hồn mình với thế giới. Tôi ngày càng lớn mạnh, cháy ngày càng sáng.

      Chẳng mấy chốc mà Miên đã đến tuổi đi học. Em háo hức vì nhiều thứ mới lạ mở ra trước mắt. Trường học có bạn bè, có thầy cô, có bảng đen, có phấn trắng. Em còn được học vẽ. Mỗi khi bài vẽ của bình được điểm Mười, em vui lắm. Miên thấy mình lớn tướng rồi.

       Mười tuổi. Hôm nay không phải là một ngày vui đối với Miên. Lần đầu tiên, em và mẹ to tiếng. Càng lớn, em càng chán ngán những môn học khó nhằn ở trường. Những dòng chữ ngoằn ngoèo,  những dãy số dài thượt chẳng khác gì mê cung không còn níu nổi tâm trí em nữa. Và Miên lại tìm hội họa như một lối thoát, như trở về hồi còn nhỏ, em để nỗi buồn trượt dài trên mặt giấy. Cô giáo tìm thấy cuốn sổ dày kín hình vẽ em giấu sâu trong ngăn bàn. Em khóc. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt thân tôi. Tôi run lên vì lạnh lẽo, da tái xanh vì run sợ.

 

 

Hi! Thank you for looking! This is a collection of photographs I like because of their beauty and...

 

      Tám năm nữa trôi qua. Miên đã trưởng thành. Ngày tháng nối dài, chầm chậm trôi, không còn bình lặng như thuở còn thơ ấu. Từng giờ từng phút, em tự dằn vặt mình vì nhiều câu hỏi: "Hội họa là gì trong cuộc đời mình? Là con đường tìm đến hạnh phúc hay chỉ là sở thích phù phiếm giúp an ủi tâm hồn những khi lạc lõng?”. Tôi âm thầm lắng nghe em, và cố sức để em nghe thấy tôi. Tôi kéo em về nhà kho, nơi cuốn sổ vẽ nằm khiêm tốn một góc. Tôi để em gặp gỡ những họa sĩ chân chính, những con người cần mẫn cháy theo ngọn lửa lòng. Tôi nhắc nhở, làm em cồn cào vì nỗi nhớ với màu sắc. Nhưng Thượng Đế sẽ chẳng bao giờ để con người nhận ra mục đích sống một cách dễ dàng. Theo thời gian, Ngài sẽ dần dần đặt lên vai anh ta trách nhiệm, danh dự,... cùng hàng tá những gánh nặng không tên khác của đời người, tất cả để thử thách lòng can đảm và sự kiên trì của anh ta. Đây là mảnh vải che mắt, nhưng đối với những người đã hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng, nó lại bị nhầm tưởng thành liều thuốc thức tỉnh. Tôi mong rằng Miên sẽ sáng suốt.

      Tôi gửi đến Miên dấu hiệu cuối cùng. Trường Đại học Mỹ Thuật. Tôi yếu dần, hom hem, còm cõi, chỉ còn là một đóm nhỏ le lói. Quyết định của em có thể thay đổi tất cả, và cứu lấy tôi. Chưa khoảnh khắc nào tôi dừng cầu nguyện cho mong ước của mình thành sự thật...

 

 

 

      Nước! Lạnh quá! Là nước mắt em xối lên thân tôi như mưa rơi. Bảng màu? Em đi đâu? Chờ đã. Tại sao lại có thùng rác ở đây? Tôi nhạt dần, tan theo khói từng chút từng chút. Đau quá! Xin dừng lại đi, làm ơn...

      Tuổi hai mươi. Một trái tim trống rỗng. Không có ánh sáng. Miên chết lặng khi vừa bước vào thanh xuân.

*****************************************

      Lời nhắn gửi, từ một kẻ khờ: Ước mơ vô thực. Nó không có tính chắc chắn. Làm gì có ước mơ nào đảm bảo cho ta một cuộc sống dư giả, ổn định? Làm gì có ước mơ nào hứa hẹn ta giải thưởng, bằng cấp, sự tung hô tán thưởng của cộng đồng? Tất cả đều mơ hồ. Tất cả đều chỉ dừng lại ở dải phân cách giữa có và không.

      Thế tại sao vẫn có người nghe theo tiếng gọi của đam mê? Theo tôi, đơn giản lắm, vì nó tặng cho ta món quà mang tên "hạnh phúc". Một hạnh phúc đúng nghĩa. Một hạnh phúc đủ chân thực để ta cảm nhận nó trong từng tế bào, từng nhịp đập. Một hạnh phúc đủ lớn để ta vui cười trong bão tố.

      Vì suy cho cùng, ta sinh ra để là ta, chứ đâu phải để sao chép hoàn hảo vòng đời của người khác? Sống mà như không sống, thì liệu còn đáng sống?

      "Những ngày mưa không thấy chân trời, nhưng thật ra những ngày nắng cũng không thấy chân trời đâu cả. Không có nhưng luôn ở đó. Những chân trời mộng tưởng, những cánh rừng mộng tưởng hay những con người mộng tưởng. Những mái nhà đầy ắp những lũ mộng mơ đi tìm điều gì vô thực.

     Nhưng có điều gì không phải thế đâu?"

- Nguyễn Hoàng Nam-

nguồn ảnh: Pinterest

 

Tác giả: Bảo Trâm